
an biến, anh đồng ý mừng sinh nhật cùng cô, cho nên cô liền chờ, buổi sáng không tới, cô nghĩ rằng buổi tối, buổi tối không tới cô liền thất vọng, sau đó lại nghĩ có phải anh gặp chuyện gì hay không, nói không chừng ngày mai sẽ điện thoại giải thích, nhưng mà cô đợi nguyên một ngày, hiện tại cô không còn ôm hi vọng gì rồi.
Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, có lẽ sau đó cô sẽ có thể kiên cường đối mặt với anh.
Mễ Đóa cũng không giúp Thiệu Tử Vũ nói chuyện, cô cảm thấy lần này Thiệu Tử Vũ làm thật quá đáng, vẫn là câu nói kia, đàn ông có tiền đều không đáng tin cậy. (Aiz aiz, chị Mễ ngây nói ssai rồi, theo Kẹo phải là, đàn ông dù có tiền hay không đều không đáng tin cậy, trừ anh Thiệu của Kẹo ra, hihi)
"Được rồi, nhớ rõ lời tớ nói làm theo."
Lam Kỳ kéo lại khóa túi du lịch, mang lên kính răm màu rượu đỏ chuẩn bị rời đi, xem thời gian học trưởng Dung hẳn là đã tới.
Mễ Đóa ngồi trên ghế dựa quan sát Lam Kỳ, chỉ thấy hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, thiết kế thời thượng, chiếc áo bao bọc bộ ngực đầy đặn, quần áo có phần hơi ngắn làm lộ ra eo thon nhỏ trơn nhẵn, đường cong hình chữ S mê người, khoát thêm một cái áo khoác ngoài, tóc dài xoăn buộc thành đuôi ngựa, chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu đen cố định.
Gương mặt trái xoan xinh đẹp không trang điểm, ngũ quan xinh xắn ngây thơ động lòng người, mắt to bị cặp kính râm che khuất nhưng lại nhiều thêm một chút hương vị lạnh lùng, hiễn nhiên là một cô gái xinh đẹp.
"Lam Kỳ, có muốn tớ cho cậu một cái cây chích điện phòng sói không? Bộ dáng của cậu thế này mà đi tớ lo lắng."
Mễ Đóa nửa đùa nửa lo lắng mở miệng.
"Được, cậu lấy ra."
Lam Kỳ vươn tay về phía cô.
Mễ Đóa liếc cô một cái, như thế này không phải làm khó cô sao, thứ này vẫn còn trong siêu thị cô còn chưa có mua về, hơn nữa ý tứ của cô, Lam Kỳ không thể nào không hiểu.
"Không có liền thôi, tớ đi."
Lam Kỳ nhấc lên túi du lịch chuẩn bị tời đi.
"Lam Kỳ tớ đi cùng với cậu.” Mễ Đóa cười hì hì đi theo sau lưng cô, cô cũng muốn đi chơi vài ngày.
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô.
"Cậu mới vừa nghỉ phép."
Mễ Đóa giơ chân.
"Đó là nghỉ bệnh."
"Nghỉ bệnh cũng là giả."
"Cái con nhóc chết tiệc này, tớ nguyền rủa cậu không tới ba ngày bị đàn ông xoxo” (Haha, m.n đoán lời chị Mễ có linh không? Kẹo đoán 101% chị Lam sẽ bị dính chưởng)
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô, Mễ Đóa chết tiệt, không có một câu hay ho, làm sao cô có thể cùng Dung Bạch Minh sảy ra loại quan hệ kia.
"Chờ tớ trở lại dọn dẹp cậu, còn có chuyện ngôi biệt thự kia, cậu theo lo một chút."
Nói đến chuyện biệt thự, Mễ Đóa liền tinh thần hăng hái.
"Kỳ Kỳ, cậu nói chuyện anh chàng đẹp trai kia là có thật hay không? Cậu cũng biết đó có thể là tình yêu của tớ, nói cho tớ biết có phải mỗi ngày anh ta đều ở đó hay không?”
Lam Kỳ chép chép miệng, con nhóc chết tiệt, lúc có việc cầu cô thì liền gọi to Kỳ Kỳ, lúc không có việc thì liền gọi cả tên lẫn họ, cô như thế nào có thể dạy ra một đứa bạn tốt như vậy.
"Tốt nhất cậu đừng trêu chọc anh ta, tính tình anh ta xem ra không tốt lắm."
Lam Kỳ cảnh cáo, cô cảm giác giống như mình hai lần đều chọc đến người kia, chỉ là hắn ta dễ dàng tha thứ.
"Cái chiêu gì chọc, tớ đây là đưa tình yêu."
Mễ Đóa một bộ tình yêu tràn lan.
"Tùy cậu, lúc bị mắng đừng tìm tớ khóc lóc kể lể.”
"Cậu yên tâm 100%, đi thôi đi thôi."
Mễ Đóa vẫy vẫy tay với cô, vừa rồi là bộ dáng khó thể chia lìa, hiện tại lại là bộ dáng hận không thể tống cô đi mau.
Lam Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái liền rời đi, lúc Lam Kỳ vừa ra cửa công ty chỉ thấy xa xa Dung Bạch Minh vừa vặn đến.
"Lam Kỳ"
Dung Bạch Minh xuống xe mở cửa giúp cô, nhìn đến cách ăn mặc của Lam Kỳ ánh mắt anh ta tối xuống một chút.
"Cám ơn"
Lam Kỳ cười với Dung Bạch Minh, sau chuyện lần trước cô cảm thấy tự nhiên hơn khi ở cùng với Dung Bạch Minh, không giống như trước không được tự nhiên.
Hôm nay Dung Bạch Minh cũng là mặc một bộ đồ nhàn nhã, nhìn vừa cở mở vừa đẹp trai.
"Lam Kỳ, cách ăn mặc này của em làm cho anh nghĩ tới lúc còn học đại học.”
Dung Bạch Minh khởi động xe, cười mở miệng, anh nhớ rõ trước kia Lam Kỳ thường mặc quần bò, áo shirt, sức sống bắn ra bốn phía, lúc đó anh đối với bộ dáng kia của cô liền có ấn tượng thật sâu.
Lam Kỳ nhìn quần áo của mình một chút.
"Ừ" Cô gật đầu, bản thân cô cũng hiểu, đã lâu không có mặc như vậy, đi làm đều là quần áo nghiêm chỉnh, rất ít khi ăn mặc tùy ý như vậy, cảm giác thật là thoải mái.
Dung Bạch Minh nhìn Làm Kỳ cười, trên mặt khó kiềm nén được vui vẻ, anh không thể tưởng tượng được còn có thể cùng cô đơn độc ở cùng một chỗ.
"Em đi cùng với anh Thiệu Tử Vũ có khi nào không vui hay không?” Anh hỏi.
Lam Kỳ nhíu mày mất tự nhiên nở nụ cười một cái, Dung Bạch Minh còn không biết cô là yêu đơn phương Thiệu ngốc, nếu biết rõ sẽ cười nhạo cô, buông tha người đàn ông tốt như hắn vậy lại đi yêu thích một người không thích mình.
"Sẽ không."
Cô lắc đầu, cô không quản được nhiều chuyện như vậy, đã cự tuyệt cô liền không thể cho anh ta hi vọng, nếu không thì đối với cô hay với anh ta đều mệt mỏi.
"Rộng lượng của anh ta