Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325164

Bình chọn: 9.00/10/516 lượt.

n cứng đơ dừng lại.

"Em là Lam Kỳ, em gái củta chị, đừng nói chị không biết em nha?” Lam Kỳ có một loại dự cảm không tốt, tuy cực kỳ buồn cười, cực kỳ cẩu huyết, nhưng lại cực kỳ chân thật.

"Thật xin lỗi, tôi không biết cô, có thể là cô đã nhận nhầm người.”

Nói xong Lam Vũ rút tay ra khỏi tay Lam Kỳ đi đến bên người Thiệu Tử Mục.

Nhìn thấy cô đi về phía anh, vốn là khuôn mặt lạnh lẽo lại hiện lên nụ cười tà.

"Đi, anh mang em đi ăn một chút gì.”

"Ừ" Lam Vũ gật đầu.

Nhìn hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ăn, Lam Kỳ ngu ngốc một hồi, đây là cái tình huống gì?

"Bé con, sau trận mưa to lần trước chị em bị thương là anh trai anh cứu cô ấy, từ đó đến nay vẫn là anh trai chăm sóc cô ấy, cho nên ngoại trừ anh trai, cô ấy không nhớ ai cả.”

Thiệu Tử Vũ giải thích, đây cũng là ‘chút chuyện’ mà anh nói với cô.

"A"

Lam Kỳ sờ sờ đầu, bây giờ chị gái già chỉ nhận biết Thiệu Tử Mục, lời này quá dọa người rồi, nếu một ngày nào đó chị gái già hồi phục trí nhớ không biết có tự bóp chết chính mình hay không.

Đợi chút, cô không thể để chị gái già ở lại chỗ này, chị gái già mất trí nhớ nhưng Thiệu Tử Mục không có, nếu anh ta muốn trả thù, chị gái già không phải là tự động dâng đến cửa sao? Quan hệ trước đó của bọn họ, anh ta sẽ đối tốt với chị gái già? Không thể nào.

"Chị gái già, chúng ta về nhà, yên tâm, chị có mất trí nhớ cũng không có vấn đề gì, trong nhà còn có cha mẹ già, nhất định chị sẽ nhớ lại chuyện trước kia, đúng rồi, còn có anh Lý Hạo, anh ta cũng luôn chờ chị."

Lam Kỳ đi chỗ ngồi bên cạnh Lam Vũ trong phòng ăn khích lệ, nghe xong Lam Vũ sửng sốt nhìn cô.

"Cô ấy sẽ không đi, cô ấy sẽ ở lại đây."

Thiệu Tử Mục không chút để ý đến Lam Kỳ, rót một ly sữa cho Lam Vũ.

"Uống nhanh, uống xong mang em đi bờ biển tản bộ."

"Ừ"

Lam Vũ cười một cái với Thiệu Tử Mục, uống hết ly sữa.

Lam Kỳ muốn điên, chị gái già, ngàn vạn lần chị không thể để tên phong lưu này mê hoặc, nếu không thi chờ đến ngày chị khôi phục trí nhớ có muốn thắt cổ cũng trễ rồi.

"Chị gái già, chị còn nhớ Lý Hạo không? Trước kia hai người yêu nhau đến chết đi sông lại, hai người cũng sắp kết hôn rồi, chị nhớ không?”

Lam Kỳ ấn chặt bả vai Lam Vũ mở miệng, chị gái già đối với người đối diện không ấn tượng, không chừng đối với bạn trai lại có ấn tượng thì sao.

"Lý Hạo"

Lam Vũ gọi tên này một lần, sau đó bắt đầu thật sự suy nghĩ.

Lam Kỳ thấy bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của chị gái già, cảm thấy nếu hấp dẫn được chị ấy nhớ Lý Hạo cũng được, như thế hẳn là có thể từ từ nhớ bọn họ.

Đang cô vui mừng thì Thiệu Tử Mục đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, kéo luôn Lam Vũ theo.

"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, anh mang em đi tản bộ."

"Anh"

Lam Kỳ tức giận, cái tên Thiệu Tử Mục này nhất định là cố ý, vừa rồi chị gái già đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ anh ta lại tới làm phiền.

Nhìn thấy phản ứng của Lam Kỳ, Lam Vũ vội vàng cười xin lỗi với cô.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi suy nghĩ một chút cái tên Lý Hạo, tôi thật sự là không có ấn tượng gì, không chừng cô đã tìm nhầm người."

"Ách...” Lam Kỳ cứng họng rồi, từ trước đến nay chị gái già chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy, trước kia chị gái già nói chuyện là bộ dáng nữ vương mạnh mẽ, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy, cô rất không quen, cô vẫn thích chị gái già trước kia hơn.

Nhìn hai người ra khỏi biệt thự, Lam Kỳ buồn bực, bây giờ nên làm cái gì đây? A, gọi điện thoại chọ mẹ già.

Suy nghĩ một chút cô lấy điện thoại di động ra vừa định gọi lại bị Thiệu Tử Vũ cản lại.

"Bé con, đừng gọi. "

"Như thế nào? Anh cũng đứng về phe của anh trai anh đúng không?” Lam Kỳ nổi lửa, cô đã nhìn lầm anh.

Thiệu Tử Vũ cười cười.

"Anh đứng về phe em."

Lần này sắc mặt Lam Kỳ tốt lên một chút.

"Vậy tại sao không cho em gọi điện thoại?"

"Bởi vì tình trạng hiện tại của chị em dù có mang về cũng không nhất định sẽ tốt đối với cô ấy."

Lam Kỳ cảm thấy lời của anh thật buồn cười, chỗ kia là nhà của bọn họ, là chỗ chị gái già đã sống mười năm, như thế nào sẽ không tốt?

"Vậy ở lại chỗ này sẽ tốt? Anh trai anh càng làm em lo lắng thêm."

Thiệu Tử Vũ cười khổ, anh cảm thấy muốn nói cho cô hiểu việc này thật là khó.

"Được rồi, nếu như chị em đồng ý theo em về anh liền tán thành cách làm của em.” Anh lùi một bước.

"Nếu như không chịu thì sao?" Lam Kỳ cảm thấy Thiệu ngốc đang nói chuyện nghiêm túc.

"Tbác sĩ nói để cho cô ấy sống ở một hoàn cảnh thoải mái sẽ có lợi cho bình phục của cô ấy."

". . . ." Lam Kỳ không phản đối, tóm lại cô chính là cảm thấy Thiệu Tử Mục đối với chị gái già không có ý tốt, nói không chừng sẽ thừa cô hội khi dễ chị ấy, nhục nhã chị ấy.

"Được rồi, bé con, trước đi ăn một chút gì.” Thiệu Tử Vũ kéo một cái ghế trong phòng ăn cho cô ngồi xuống.

"Ăn không vô." Loại tình huống này làm sao cô có thể nuốt trôi đồ, cô chờ một chút sẽ thử xem chị gái già có chịu theo cô về nhà hay không, nếu chị gái già thật sự quyết định ở cùng Thiệu Tử Mục, vậy thì nên làm gì bây giờ? Hơn nữa chị gái già cùng Thiệu Tử Mục có cảm giác thân mật như thế nào ấy, không phải là Thiệu Tử Mục đã ăn sạch chị gái


Polly po-cket