
hai gạch ba sao, chắc là một sĩ quan, Lam Kỳ đối với quân hàm cấp bậc
không mấy hiểu, nhìn không ra cấp bậc của anh.
Ánh mắt cô cuối
cùng cũng dừng lại nơi cặp mắt hẹp dài sâu như đầm nước đang nhếch lên
của anh, đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp hút hồn người, mới nhìn có vẻ
điềm nhiên, nhìn lâu sẽ cảm giác có một loại vinh nhục* không chút sợ
hãi, đột nhiên hai mắt của Lam Kỳ trợn to, lại trợn to thêm nữa, vốn là
hai mắt cô đã to gương mặt lại gầy nay tỉ lệ lại tiếp tục phóng đại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt này hết sức quen thuộc.
*Vinh quang – nhục nhã “Anh là Thiệu ngốc?”
Không thể nào, Lam Kỳ nghĩ muốn thét chói tai, làm sao có thể, bé trai bị cô
khi dễ đến thảm lúc nhỏ, hiện tại khi trưởng thành làm sao có thể là
người đàn ông xuất sắc như vậy, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Trước đó nghe được bạn học chung từ nhỏ đến lớn nói, sau khi Thiệu Tử Vũ tốt
nghiệp trung học liền thi đậu vào trường quân đội, cô còn không nghĩ mà
cười nhạo, chỉ là một con mọt sách còn muốn đi làm lính, khẳng định
không đến nửa năm sẽ phải đóng gói trở về, sự việc chứng minh đến nửa
năm sau cũng không nghe thấy tin tức anh xuất ngũ, ngay cả như vậy, cô
cũng cho rằng cả đời anh cũng không có mùi vị đàn ông.
Bây giờ
nên làm gì, vốn là nghĩ là sẽ uy hiếp cộng thêm đe dọa, ỷ vào uy quyền
khi còn bé của cô, Triệu Tử Vũ hẳn là vẫn còn sợ cô, xong rồi, kế hoạch
có chuyện ngoài ý muốn phát sinh...
Bên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài
của Triệu Tử Vũ hơi híp lại, trước mặt là khuôn mặt kinh ngạc của người
phụ nữ mặc bộ áo sơ mi ngắn tay, vòng eo thon gọn, bên dưới mặc một cái
váy màu đỏ sậm kẻ ô vuông đen ngắn đến đầu gối, chân mang giày thể thao
màu trắng, trên vai là mái tóc quăn dài màu đen được buộc lên cao, trang phục đơn giản lại lộ ra nét quyến rũ, cặp mắt to mềm mại đáng yêu giờ
phút này đã thu lại vẻ giật mình đang lộ ra một phần cẩn thận cùng giảo
hoạt, nhiều năm không gặp, mặc dù chiều cao, vóc người, trước sau lồi
lõm, nhưng cảm giác kia thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
"Thiệu ngốc" Lam Kỳ yếu ớt gọi một tiếng, sau đó cười mờ ám, ảo giác, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi tuyệt đối là ảo giác, xem hiện tại bộ dáng gọi
vài tiếng mà vẫn không trả lời, đúng là vẫn bộ dáng ngây ngốc khi còn bé không sai.
"Thiệu ngốc, cậu nhớ rõ tôi đi, Lam Kỳ, tôi là Lam Kỳ nè."
"Hì hì, khi còn bé quan hệ của chúng ta rất tốt."
"Chúng ta thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, có cái gì ăn ngon, chơi vui chúng ta đều chia sẻ cùng nhau tuy hai mà một . . ."
Lam Kỳ càng nói càng chột dạ, đương nhiên nếu giống như lời cô nói khi dễ
cùng bị khi dễ cũng coi như là một loại quan hệ thì quan hệ của hai
người không sai, nếu giống như lời cô giành giật cũng coi là một loại
chia sẻ thì quan hệ của hai người xác thực là không tệ.
Nói xong
Lam Kỳ đi vài bước đến bên cạnh Thiệu Tử Vũ, hơi hơi đi cà nhắc vỗ vỗ bờ vai của anh, đây là vì về sau cô còn chuyện nhờ vả, khi còn bé cố hết
sức, hiện tại càng thêm cố hết sức.
Cô liền cảm thấy buồn bực,
mọi người đều nói con gái mười tám nhiều thay đổi, không ai nói con trai mười tám nhiều thay đổi, khi còn bé cái kia một bộ dáng ngu ngốc gầy
teo, tại sao khi trưởng thành lại trở nên hại nước hại dân thế này đây?
"Hì hì, cậu thấy đúng không?"
Một lý do thật giả tạo.
Thiệu Tử Vũ cúi đầu, môi mím lại thành đường cong, đôi mắt hẹp dài mang theo một chút ý cười.
"Ừ"
Giọng mũi trầm thấp, rất dứt khoát.
Hai mắt Lam Kỳ mang ý cười nhẹ nhàng, mười phần tương tự hồ ly.
"Thiệu ngốc, cậu thực sự nhớ rõ tôi sao?"
Cô nói mà, khi còn bé cô đối xử đặc biệt với anh như vậy, người bình thường căn bản là sẽ không quên.
"Ừ"
Giọng nói Thiệu Tử Vũ gia tăng thêm một chút, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, làm sao anh lại không nhớ rõ cái tiểu nha đầu thích chỉnh người khác
này.
"Uống nước đi."
Anh đi đến bên cạnh bàn học, ngón tay sạch sẽ cầm lấy một ly nước thủy tinh đưa cho cô, mới vừa rồi nhất định là cô bị dọa sợ không nhẹ.
". . . Cám ơn."
Lam Kỳ có chút không biết cảm giác gì nhận lấy ly nước, thầm than, vẫn là không giống
trước kia, trước kia lúc cô leo trộm vào cửa sổ, anh luôn tìm cách đuổi
cô ra ngoài, không khác gì phòng sói là mấy, nhưng mà hiện tại như
vậy....
Khách sáo, quả nhiên là người trưởng thành, hiểu lễ phép, lại hiếu khách, làm cho cô có điểm không quen, cô đã chuẩn bị xong để
lộ ra móng vuốt sói.
Lam Kỳ vừa uống nước, đôi mắt to mềm mại
đáng yêu vừa chuyển, ánh mắt của cô dừng lại nơi ba cái hộp trên giá
sách, cái hộp đang mở, ba cái huy chương sáng lấp lánh thật là dễ gây
chú ý.
Ánh mắt lại giả bộ như vô tình rơi vào trên người Thiệu Tử Vũ.
Hẳn là anh cũng vì chuyện kia mà trở về, không biết mấy năm nay anh có sống được trong đám bộ đội hỗn tạp đó hay không, có quan hệ tốt với mọi
người hay không.
"Cốc cốc" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tử Vũ"
Nghe giọng nói là của mẹ Thiệu Tử Vũ, lập tức trong đầu Lam Kỳ hiện ra một
gương mặt xinh đẹp, cá tính của một người phụ nữ hết sức lợi hại, khi
còn bé bởi vì cô luôn khi dễ Thiệu ngốc nên bị bà mắng kh