
áng yêu,
dáng người rất cân xứng, nhưng không đủ trước sau lồi lõm. . . Theo anh
soi mói ảnh chụp của cô gái dần dần biến ảo thành một khuôn mặt khác.
Nhìn khóe miệng con trai dần dần hiện lên tươi cười cùng bộ dáng hơi hơi
xuất thần, trong lòng Liễu Phương vui vẻ, hai đứa con trai đều trưởng
thành, đứa con lớn miệng lải nhải sự nghiệp làm trọng không chịu kết
hôn, đứa con nhỏ là vài năm cũng không thấy được bóng người, năm nay nói gì cũng phải trước đem hôn sự của Tử Vũ lo cho xong, đám người Tử Mặc
khi trở về hẳn nói.
"Con trai vừa lòng không?"
“Con"
Giọng nói anh tạm dừng một chút.
"Con sẽ suy nghĩ."
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ rơi trên ảnh chụp, ý cười kín đáo.
Trong chăn Lam Kỳ vừa buồn bực vừa nóng, hơn nữa chỗ nào cũng có hơi thở nam
tính, quả thật có thể dùng từ khổ thân để hình dung.
"Thiệu ngốc, thích thì thích, không thích thì không thích, làm gì mà lằng nhằng dây dưa.”
Dằn lại tính tình, cô nhịn, vài phút trôi qua, phía trên vẫn là không có
động tĩnh gì, chẳng lẽ là xem phụ nữ xem đến choáng váng luôn, cuối cùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lúc vừa định đi véo người, đỉnh đầu
vang lên giọng nói dễ nghe.
"Vẫn là quên đi."
"Không thích?"
Liễu phương thất vọng cầm lại điện thoại di động, nhìn ý cười trên mặt con trai, còn tưởng rằng việc này nắm chắc.
"Thiếu một chút cảm giác nữa."
Thiệu Tử Vũ thành thật mà nói, anh gặp qua nhiều phụ nữ so với ảnh chụp này
còn hấp dẫn hơn, ngọt ngào, thanh thuần, hào phóng, thông minh, đáng yêu cái dạng gì đều có, nhưng cũng không có cảm giác.
"Cũng được,
hôn nhân là đại sự cả đời từ từ sẽ đến, dù sao con cũng có thời gian
nghỉ một tháng, mẹ sẽ tìm cho con cô gái thích hợp."
"Dạ"
Người bên ngoài trò chuyện thật vui vẻ, bên trong chăn cái mũi Lam Kỳ đột
nhiên có chút ngứa, rất không thỏai mái, nhịn không được.
"Hắt xì"
Mặc dù bưng kín lỗ mũi, trong phòng vẫn là truyền ra âm thanh lớn tiếng không hài hòa.
"Là âm thanh gì?"
Liễu Phương đứng lên ở trong phòng xem xét.
Biểu tình của Thiệu Tử Vũ 囧 một chút.
"Hôm nay ăn đồ ăn hơi nhiều, bụng không thoải mái."
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của con trai, Liễu Phương yên tâm, nhà mình thì có cái gì ngạc nhiên chứ.
Anh mới thả rắm, Lam Kỳ mím môi không dám thở mạnh, đánh cái hắc xì thế
nhưng bị nói thành thả rắm, Thiệu ngốc, cứng ngắc làm cho người ta chán
ghét.
"Kia mẹ đi, con ngủ đi.”
Nói xong Liễu Phương đóng cửa đi ra ngòai không quấy rầy con trai nghỉ ngơi.
Hơn mười giây sau.
"Hô. . . Ngươi mới thả rắm." Lam Kỳ xốc chăn lên nóng đến đầu đầy mồ hôi,
trừng mắt nhìn người bên cạnh, cười, cười đến bộ dáng muốn chết.
Thiệu Tử Vũ cười đến cánh tay nhẹ nhàng run run, cười xong lấy tay lau đi mồ
hôi tinh mịn trên mặt cô, ánh sáng trong phòng rất tối nhìn không đến bộ dáng hồng hào quyến rũ của cô, cặp mắt kia lại dị thường lóng lánh,
trêu chọc tim của anh.
"Nếu tôi không nói như vậy, bây giờ cô
không phải là cái dạng thoải mái như này nằm ở đây rồi." Nói xong, anh
lấy cái điều khiển từ xa mở lên máy điều hòa, mấy hôm trước có mưa
xuống, không có máy điều hòa trong phòng cũng sẽ không nóng, nhưng là ở
trong chăn có phải hay không loại nóng bình thường.
"Như thế nào
mẹ anh còn có thể ăn tôi? Cùng lắm thì đưa đi cục cảnh sát, tự xông vào
nhà dân cũng không phải là cái gì tội lớn tôi mới không sợ."
"Xì"
"Thiệu ngốc, anh cười cái gì?"
"Vậy cô trốn cái gì?"
“Tôi chỉ là sợ anh khó xử, là vì muốn tốt cho anh, tôi không ăn trộm đi cục cảnh sát cũng không có gì.”
"Đưa tới cục cảnh sát cũng không có gì, nhưng mẹ tôi sẽ nói cô thừa lúc nửa
đêm leo lên giường tôi." Thiệu Tử Vũ không nhanh không chậm nói ra câu
này làm cho người ta nổi điên.
"Nói bậy, ai leo lên giường anh, tôi là vì trốn bà ấy."
Vừa mới dứt lời Lam Kỳ liền phát hiện mình nói lỡ miệng, nhất thời sắc mặt
suy sụp người này biết rõ cô ghét nhất chính là các trưởng bối thích đối với một chút chuyện nhỏ như hạt vừng, thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thế
giới không loạn, còn cố ý chọc giận cô.
"Mẹ tôi sẽ không nghí như vậy."
"Anh sẽ không giải thích sao?"
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông dễ nhìn, thân hình như ẩn như hiện, giọng nói êm ái mang theo điểm lười biếng cực kỳ dễ nghe, Lam Kỳ rối rắm, người này thế nào xa lạ như vậy.
"Thiệu ngốc, anh biến thông minh." Đột nhiên cô phát
hiện sự thật này, trước kia cô nói cái gì chính là cái đó, anh cũng
không phản bác, ngốc nghếch, là osin trung thực của cô.
"Không có, tôi vẫn là Thiệu ngốc trước kia."
Thiệu Tử Vũ giải thích, anh làm sao có thể nói chỉ ở trong mắt cô anh mới là
Thiệu ngốc, trừ bỏ cô chưa từng có ai nghĩ như vậy về anh.
"Thật sự?"
"Ừ"
"Tôi không tin."
"Cô có thể thử xem."
"Thế nào thử?"
"Khi dễ tôi." Trong bóng tối âm thanh của anh lộ ra hấp dẫn.
Đôi mắt to của Lam Kỳ thẳng xoay chuyển, rục rịch, mấy năm nay cô thật sự ngứa tay.
"Ha ha, vậy tôi liền thử xem." Lời đều nói đến nước này rồi, cô cũng không không biết xấu hổ mà cự tuyệt.
Một dùng sức Lam Kỳ giãy ra khỏi kiềm chế, xoay người ngồi lên trên lưng anh.
"Thành thật khai báo, c