Polly po-cket
Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322483

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

Kỷ Thiên Hàng sẽ làm ra chuyện

tình càng làm cho người ta tức hộc máu.

Vừa lúc đó, cửa phòng “rầm rầm” mở ra, Kỷ Thiên Hàng đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười: "Con heo lười rời giường."

Tiểu Huệ định đóng laptop, tức giận nói: "Chớ quấy rầy tôi...tôi ngủ tiếp một lát."

Kỷ Thiên Hàng cười: "Được rồi, nếu như em thật sự không lên nổi, tôi tới

giúp em một lần." Nói xong, người liền đi vào trong rồi.

Tiểu Huệ liếc anh một cái, sau đó bình tĩnh vén chăn lên, nói: "Anh phải giúp

tôi cái gì, gấp chăn sao?" Thì ra không biết cô mặc chỉnh tề lúc nào,

quả nhiên là phòng ngự vô cùng nghiêm.

Kỷ Thiên Hàng buông tay: "Nói đùa, chăn của em lúc nào thì gấp xếp qua?"

Tiểu Huệ cười to: "Đó là phong cách của cô nương như tôi, chỉ là so với cái

người ị không chùi đít thật sự là văn minh hơn nhiều."

Kỷ Thiên

Hàng bị lời này làm chán ghét: "Giang cô nương, em thật sự rất ghê tởm." Thanh mai trúc mã lớn nhất chỗ xấu của anh cô quen thuộc rất nhiều 囧

chuyện xấu quẫn, đồng thời còn thường mang cơm lạnh xào nóng thỉnh

thoảng lấy ra phơi nắng. Nhất là thời kỳ mặc tã, chuyện cười, thật sự là ba ngày ba đêm đều nói không xong.

Quả Táo Quân đã đi ra ngoài

làm việc rồi, mà Kỷ Thiên Hàng còn đi thăm thư phòng sau một đoạn thời

gian nữa anh phải ở. Được rồi, đây mới thật là thư phòng, không chỉ có

trên giá sách để đầy sách, ngay trên sàn nhà, trên ghế đều có bóng dáng

của sách . . . . . . Anh rống lớn một tiếng: "Giang Tiểu Huệ, chỗ này

thật người có thể ở sao? Tôi chịu tiền thuê nhà gấp đôi chỉ có thể bị

đối xử như thế nào sao!"

Tiểu Huệ cắn bánh bao, vỗ trán: "Đúng

vậy, rất dơ rất loạn, cho nên anh xác định là vẫn phải thuê sao? Anh

phải hiểu rõ ràng, trừ gian phòng này thì tôi không thể cho anh chỗ ở."

Kỷ Thiên Hàng nhún nhún vai, cười: "Không có việc gì, đợi lát nữa chúng ta sửa sang một cái là tốt, muốn mua ít đồ." Anh kéo cái ghế, ngồi đối

diện Tiểu Huệ, "Tôi nhớ rõ em đối xử không phân biệt nhỉ, được rồi, tôi

và em đi mua đồ dùng trên giường." Nói xong tay mắt lanh lẹ đoạt đi bánh bao ở dưới miệng Tiểu Huệ, không chút để ý nhét vào trong miệng của

mình. . . . . .

Tiểu Huệ mắt trợn trắng: "Đại ca, nước miếng của tôi cứ như mỹ vị à?"

Kỷ Thiên Hàng: "Ăn nhanh lên, ăn xong đi mua đồ."

Tiểu Huệ: "Tôi không rảnh, tự anh đi mua."

Kỷ Thiên Hàng cười: "Thời gian liền muốn giữa cặp vú bò sữa sẽ có sữa tươi, vắt bóp vắt bóp chắc sẽ có."

Mặt Tiểu Huệ đầy vạch đen: " Không nghĩ tới sắc đẹp của anh đã phát triển thành bò sữa nhỉ, thật sự là đói bụng ăn quàng."

Kỷ Thiên Hàng bình tĩnh nói: "Đa tạ khích lệ."

Thời điểm hai người cãi vã, luôn có một người là ngôn ngữ sắc bén như giáo,

cũng có một người da mặt dày như lá chắn, như vậy mới có thể tức chết

anh tức chết tôi, mọi người cùng nhau liều mạng càng khỏe mạnh.

Vậy mà hôm nay chậm hơn, thời điểm hai oan gia cùng nhau xuất môn đi mua

đồ, đồng thời Tiểu Huệ nắm trong tay biên lai mượn đồ —— số tiền một ít

nhóm số không. Kỷ Thiên Hàng có ý tứ là, anh nguyện ý trả thù lao mua

sắm cho Tiểu Huệ, dĩ nhiên lúc mua sắm, tiền cũng là anh bỏ ra.

Tiểu Huệ vẫn luôn không che giấu bản tính yêu tiền của mình, cho nên đối mặt với Kỷ Thiên Hàng đưa tới cửa hàng buôn bán, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cửa hàng lầu ba là chuyên khu hàng tiêu dùng, mục đích rõ

ràng, Tiểu Huệ mang theo Kỷ Thiên Hàng đi thẳng hướng giường bên kia,

trải qua giường hai người vừa lớn vừa nhỏ, Kỷ Thiên Hàng kéo Tiểu Huệ

lại. Khẽ mỉm cười nói: "Lấy cái này đi."

Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái: "Anh xác định cái giường này có thể thả xuống được?"

Cô bán hàng vừa nhìn thấy khách tới cửa, vì vậy khuôn mặt tươi cười chào

đón, nói: "Ánh mắt tiên sinh thật tốt, cái này là hàng mới đến, màu

trắng thuần khiết, thiết kế vừa thích hợp giành cho cặp vợ chồng mới

cưới giống như hai người."

Tiểu Huệ vỗ trán, không khỏi cảm thán

cô bán hàng này, ánh mắt không lớn, từ nơi nào nhìn ra cô và Kỷ Thiên

Hàng là vợ chồng mới cưới hả?

Kỷ Thiên Hàng vẫn đứng ở một bên, cười cười.

Cô bán hàng biết mình nhầm: "Nếu như cái này không thích hợp, nơi này của

chúng tôi có giường gia cư, còn có tủ đựng sách, đến đây đi. Nhất định

hai người sẽ thích. . . . . ."

Cô bán hàng vẫn còn thao thao bất tuyệt nói, mà Tiểu Huệ lại là lôi kéo Kỷ Thiên Hàng rời đi. . . . . .

Kỷ Thiên Hàng: "Tôi thật sự cảm thấy cái giường ngủ sẽ thật thoải mái."

Tiểu Huệ: "Quá lớn!"

Kỷ Thiên Hàng: "Không lớn, vừa khít phòng em."

Lời vừa nói ra, Tiểu Huệ liếc xéo anh một cái: "Vậy anh càng không cần suy

nghĩ, căn phòng kia tôi cự tuyệt cho anh thuê. Được rồi, tôi cảm thấy

được tôi mang theo anh chính là một chuyện sai lầm, anh nói cái gì cũng

đừng nói, ở một bên như một vài người đầu gỗ là tốt rồi."

Kỷ Thiên Hàng thật sự không nói, thời điểm mua đồ có tiền mới đúng là đại gia, cho nên ở trong thương trường, Tiểu Huệ lớn nhất.

Thật vất vả, Tiểu Huệ lựa chọn đi lựa chọn lại, mua cái giường không lớn

đồng thời hiệu quả rất cao, thuận tiện ở trong cửa tiệm lấy giá cả ưu

đãi cách mua vật dụng nguyên bộ trên giường.

Thời điểm cà