
h của
tôi hay không."
Đầu Quả Táo như muốn nổ tung, cậu ấy không dám
nhìn vào mắt Kỷ Thiên Hàng, đó nhất định là kiểu ánh mắt muốn truy sát
lấy mạng. Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói với đạo diễn: "Thật sự đáng
tiếc, bạn của tôi gần đây cậu ấy phải đi nước ngoài, có một khoảng thời
gian sẽ không về nước, cho nên. . . . . ."
Tay nữ đạo diễn lại
leo lên cánh tay Kỷ Thiên Hàng, hỏi: "Nước ngoài à, là quốc gia nào vậy, vừa lúc kịch của chúng ta cũng lấy cảnh ở nước ngoài. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng liếc nhìn Tiểu Huệ ở một bên xem náo nhiệt, anh bỏ qua đạo
diễn ở một bên, đi vòng qua Tiểu Huệ, từ phía sau ôm lấy cô, bộ mặt hạnh phúc nói: "Hai chúng tôi muốn đi Ireland kết hôn, nếu điều kiện thích
hợp liền định cư ở đó, bà xã tôi không hi vọng tôi lộ ra ngoài ánh sáng
quá nhiều, tôi đương nhiên sẽ không để cho cô ấy thất vọng. Bà xã, em
thấy đúng không?" Kỷ Thiên Hàng dùng ánh mắt người chồng tốt nhờ giúp đỡ nhìn Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ kéo miệng, sau đó nhanh chóng quay đầu
nói với đạo diễn: "Là dạng kịch bản gì, nếu quả thật thích hợp, ngược
lại tôi thật sự không để ý cho anh ấy đi diễn, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, lại nói. . . . . ." Cô làm như đấu tranh trong lòng, mới tiếp
tục, "Chuyện kết hôn này cũng không gấp rút nhất thời, chờ anh ấy quay
chụp xong cũng được."
Nữ đạo diễn rất vui sướng móc ra một quyển
kịch bản dầy cộm, vẻ mặt tươi cười: "Bộ kịch bản này nói đến Phan Kim
Liên và Tây Môn Khánh yêu hận tình thù, thông qua tình cảm quấn quýt si
mê nồng liệt dẫn đến biểu hiện xích mích. . . . . ."
Tiểu Huệ không nhịn được ôm bụng nở nụ cười: "Đạo diễn, ý của cô là để cho anh ấy diễn Tây Môn Khánh?"
Quả Táo Quân cũng cười, phụ họa theo "Tây Môn Khánh. . . . . ."
Tay Kỷ Thiên Hàng ôm Tiểu Huệ tăng thêm hơn ba phần, anh cơ hồ là dính vào
cổ Tiểu Huệ, thừa dịp không có người chú ý, chợt cắn một cái.
"A ——" Tiểu Huệ hét thảm một tiếng, sau đó oán giận nghiêng đầu trừng Kỷ Thiên Hàng.
Chỉ thấy người sau đau lòng ôm cô càng chặt hơn: "Đạo diễn, cô xem bà xã
tôi khổ sở như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm làm ra chuyện có lỗi với cô
ấy đây?"
Đạo diễn thở dài một tiếng, mặt tràn đầy đồng tình: "Em
gái, em có ôn xã như vậy, thật là cực khổ. Ừ, không thể không nói, chồng em có khi chất làm cho người ta nghĩ ra quỹ đạo."
Quả Táo phun: tuổi gần năm mươi, đạo diễn động lòng xuân? Nghĩ ra quỹ đạo rồi hả?
Tiểu Huệ nổi giận: Kỷ Thiên Hàng, anh là yêu tinh hại người, bao nhiêu cô gái tốt thua bởi tay anh nữa rồi!
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, đem Tiểu Huệ quay lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ
mặt nghiêm túc nói: "Huệ Huệ, anh biết rõ quá đẹp trai là lỗi của anh,
nhưng em yên tâm, đời này anh chỉ yêu một người. Vì em, anh có thể cự
tuyệt những cô gái khác, anh cam tâm trở thành bình thường, chỉ cần có
em, từ nay về sau anh có thể ăn mặc như tên ăn xin chỉ cần em không ghét bỏ, anh vẫn luôn là của một mình em. . . . . ."
Tiểu Huệ sửng sốt một chút, giật mình: Kỷ Thiên Hàng sớm nhập vai diễn rồi hả? Đáng tiếc, Tây Môn Khánh không phải diễn như vậy!
Giật mình còn có: tại sao tay của mình đang run, hơn nữa, nhịp tim có chút lớn hơn bình thường?
Đạo diễn ở một bên thở dài: "Haizz, đôi vợ chồng nhỏ hai người thật ngọt
ngào, chẳng qua tôi thấy thế nào vẫn cảm thấy cậu thích hợp diễn Tây Môn Khánh, chẳng lẽ tôi nhìn lầm người?"
Nữ đạo diễn cuối cùng là bị Quả Táo Quân khuyên giải các loại đưa đi , sau khi Quả Táo Quân trở về, bỏ rơi một câu "Các người tiếp tục, làm như không có tôi ở đây là tốt
rồi." Liền trốn vào trong phòng.
Tiểu Huệ lấy tay sờ sờ cổ của mình, nhe răng trợn mắt hít thở: "Kỷ Thiên Hàng, anh là chó à, tại sao không nói liền cắn!"
Kỷ Thiên Hàng hiểu ý gật đầu: "Lần tới anh nhất định sẽ nói với em sau khi cắn."
Tiểu Huệ đứng xa một bước, khóe miệng nâng lên, học giống như khách làng
chơi, sắc sắc cười rộ lên: "Tây Môn Khánh, là Phan Kim Liên của anh à?"
Được rồi, Thiên ca nổi giận, anh ngã nhào giống như trâu bò trực tiếp đem
Tiểu Huệ nhào tôii trên ghế sô pha, nhỏ giọng cười hung ác: "Không phải
em chính là Phan Kim Liên của anh à, không tin? Được, chúng ta thử một
chút xem sao."
Dứt lời, anh mạnh mẽ cúi người, hôn lên cổ của
Tiểu Huệ. . . . . ., ở đó có vết cắn, nhẹ nhàng liếm xuống. Đồng thời
hai chân cố định chân Tiểu Huệ đang chuẩn bị nâng lên, khẽ mỉm cười, có
loại đắc chí.
Tứ chi của Tiểu Huệ đều bị người khác kiềm chế rồi, cô vận khí từ đan điền, ngực kịch liệt phập phồng: "Kỷ Thiên Hàng, anh
có thấy ghê tởm hay không, nước miếng cũng phun lên cổ tôi rồi, mau cút
cho tôi. . . . . ."
Thiên ca cười: "Em không biết nước miếng có
công hiệu trừ độc sao? Anh đang giúp em chữa thương, hư, nhỏ giọng một
chút, Quả Táo ở trong phòng nghe lén đấy." Ngực của anh đè trên người
Tiểu Huệ, cảm thụ đường cong phập phồng lên xuống trên người cô, được
rồi, trên người có một bộ phận nào đó không bị khống chế.
Tiểu Huệ híp mắt lại: "Anh xác định anh vẫn chưa chịu dậy sao?" Cô hoạt động cổ, ý tứ uy hiếp rõ ràng có thể nhìn ra.
Sắc mặt Kỷ Thiên Hàng có chút khó coi, dĩ nhiên không p