
hế
nào chịu lãng phí ở nơi không có liên quan đó. Anh nói: "Cậu đi nói cho
lão già, đừng lãng phí tiền, lừa gạt nhiều người như vậy mới kiếm được
tiền, không cần thiết tiêu vào tìm tôi."
Người đàn ông tây trang cứng đầu: "Ông ấy có thể nhượng bộ, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải về nhà."
Thiên ca ứng phó tự nhiên: "Ông ấy cũng quá không thành ý, nếu muốn gặp tôi,
trực tiếp đến đây không được sao, cần gì phải tốn tiền mời các người
chạy tới đây. Lại nói ông ấy cho các người bao nhiêu phí chân chạy? Nếu
như thấp hơn năm con số cũng không cần làm, ông chủ ra tay không hào
phóng đi theo cũng là thua thiệt."
Người đàn ông tây trang hiển
nhiên có chút giật mình, cậu ta nghĩ, có phải nên bảo tăng tiền lương
hay không? Nhưng mà cậu ta rất vui sướng biết được Kỷ Thiên Hàng rất có
thể bày gian kế, vì vậy nghiêm nghị: "Lão gia đã dự đoán được cậu sẽ nói như vậy, ông ấy muốn tôi hỏi cậu một câu, mất tư vị có tiền tiêu còn dễ chịu hơn không? Đúng rồi, phòng này của Giang Tiểu Huệ, giáo viên hình
thể."
Nói tới chỗ này, người đàn ông tây trang ngậm miệng.
Bởi vì mắt Thiên ca lộ ánh lạnh: "Nói tiếp đi, lão già – ông ấy có ý gì,
muốn ‘đường cong cứu quốc’, không làm gì được tôi liền xuống tay từ bên
Huệ Huệ?"
Người đàn ông tây trang vô cùng thành khẩn: "Nghiêm chỉnh mà nói, không ngoại trừ có khả năng này."
Thiên ca “ồ” một tiếng, sau đó thừa dịp người đàn ông tây trang chưa chuẩn bị, một quyền bổ vào sau ót của cậu ta.
Người đàn ông tây trang tiếp được, rất tự tin đối với bản lĩnh của mình: "Kỷ thiếu gia,
cậu đánh không lại tôi. Nếu như mà tôi. . . . . ." Lời của cậu ta vừa
mới nói một nửa, trong gương bỗng nhiên xuất hiện gương mặt phóng đại,
mặt của cô gái.
Thiên ca hướng về phía sau khẽ mỉm cười: "Cô gái, hợp tác vui vẻ." Âm thanh chưa dứt, một cái tay khác của Thiên ca nện
trên mặt người đàn ông tây trang, một ngón tay cứng rắn đập ra dấu đỏ
khớp xương, mà đôi tay Tiểu Huệ nắm người đàn ông tây trang cũng theo đó buông ra.
Chạy trốn, hai người thoát được thật nhanh, giống như
trước đó diễn luyện qua rất nhiều lần. Người đàn ông tây trang bụm mặt
âm thầm thương cảm: nếu như mà tôi muốn bắt cậu trở về, tôi còn phải
dùng tới lời ngon tiếng ngọt khuyên nhủ sao? Tôi chỉ dùng tiền thăm dò
một chút đường tiểu lâu mà thôi, đánh tôi làm gì, quá không công bằng. . . . . .
Chạy trốn thật xa, quay đầu lại không thấy bóng xe theo
tới, Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, thế này mới ý thức được hai người vẫn
nắm tay. Vì vậy vội đem tay từ phía trên lòng bàn tay rút ra, đồng thời
rất chột dạ vỗ trên bả vai anh một cái: "Cô nương tôi lại cứu anh một
lần nữa rồi."
Lòng bàn tay chợt trống rỗng, Thiên ca có chút tim
đập mạnh và loạn nhịp, nhưng mà anh còn nhíu mày cười: "Quả nhiên là nữ
hiệp, những năm này bản lĩnh lại tiến bộ."
Khóe mắt Tiểu Huệ khẽ cong, bàn tay mở ra để ngang trước mặt Thiên ca: "Phí hộ vệ."
Thiên ca khó được dâng lên một chút xíu cảm động lại bị thế lợi của cô gái
này làm hao mòn: "Cô gái, anh đã nợ em đặt mông sổ sách, em còn muốn nhớ một khoản nữa sao?"
"Đề nghị này rất tốt, cứ như vậy đi."
Thiên ca ngửa mặt 90 độ nhìn lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch: "Hắc, em xem tuệ tinh."
Tiểu Huệ theo bản năng đáp lại: "Bệnh thần kinh."
Một cái tay Thiên ca bắt mấy cái ở trên tóc lung tung của Tiểu Huệ, sau đó
được như ý mà cười: "Được, sẽ không làm." Tiếng nói còn chưa hết, trên
đầu “bốp” bị hung hăng đánh một cái, Thiên ca che ót rống: "Có muốn bạo
lực như vậy hay không, tôi đây thật vất vả mới. . . . . ." . . . . . .
Thật vất vả mới muốn cùng em nói chuyện yêu đương.
Chỉnh lại
tóc, Tiểu Huệ chuẩn bị trở về, đi ba bước không nghe thấy Thiên ca theo
kịp, cô quay đầu lại, giọng nói không thiện ý như cũ: "Anh còn không đi
à."
Chỉ thấy Thiên ca đã nằm ở bên cạnh một đầu ghế dài, cánh tay gối đầu, liếc mắt hỏi: "Tại sao em đi xuống?"
Trong mắt của anh có ánh sáng, Tiểu Huệ thế nhưng vì thấy được mà nóng rực,
cô âm thầm phỉ báng chính mình: nhất định là gần đây đã xem nhiều tiểu
thuyết ngôn tình, nhân tiện còn hung hăng khinh bỉ tiểu thuyết ngôn tình lừa bịp. Rất dễ nhận thấy lý do này so với giải thích khác càng làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, để cho cô tiêu sái trả lời: "Tới vận động một
chút, thuận tiện kiếm thêm khoản thu nhập."
Kỷ Thiên Hàng cười,
cảm giác thất vọng che giấu rất tốt, chỉ thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay:
"Vậy thì tốt, anh cho em biết một biện pháp có thể kiếm nhiều tiền hơn."
Tiểu Huệ yên tâm thoải mái tự nói với mình: có tiền không kiếm là đứa ngốc. Vì vậy. . . . . .
Thiên ca đưa tay lôi kéo, Tiểu Huệ cứ như vậy ngã vào trong ngực của anh.
Không quá nửa giây sau, anh nặng nề phốc một tiếng, cảm thán: "Cô gái,
không ngờ vẻ đẹp của mông em cũng là lợi khí để công kích." Đúng, Tiểu
Huệ tương kế tựu kế đặt mông nện ở trên ngực Thiên ca, bảo đảm là dồn
tất cả sức nặng toàn thân xuống, không nói máu mới là lạ!
Cùng anh chơi lâu như vậy, tiểu cô nương đã từng bị cuống vô số lần cũng là hội trưởng tiến vào, không phải sao?
Tiểu Huệ đưa tay "Vuốt ve" m