
ủa ông cụ, thì ra là tôi đây có nổi tiếng nữa à. Chỉ là Trịnh tiên sinh hình như là còn có lời muốn nói cùng
tôi?"
Giờ phút này trên mặt Trịnh Nhân Xuyên cười có vẻ đặc biệt
giả: "Vừa rồi tôi theo Tiểu Huệ uống cà phê ở chỗ này, nghe cô ấy nói về chuyện tình của hai người, nhưng thật ra vô cùng thú vị." Quan sát được sắc mặt Thiên ca không được tốt, anh ta rất hài lòng, nói tiếp, "Tôi
phát hiện cô ấy là một cô gái thiện lương khả ái, hơn nữa đơn thuần
không tâm cơ, tôi muốn cưới cô ấy đều sẽ có phúc khí thôi. Cho nên. . . . . ."
Thiên ca cười lạnh: "Cho nên anh muốn cưới cô ấy? Mới thấy qua một mặt không biết hai mặt? Chưa quen thuộc tính tình gia thế của
nhau? Tôi cảm thấy anh nên lấy cớ khôn khéo hơn một chút, tôi cũng sẽ
tin tưởng hơn."
Trịnh Nhân Xuyên thờ ơ lắc đầu: "Tôi thân thiết
qua rất nhiều lần rồi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, cho
nên lúc này tôi sẽ chủ động theo đuổi cô ấy, hơn nữa sau khi biết bây
giờ cô ấy vẫn còn độc thân, tôi cảm thấy được hi vọng của tôi vẫn rất
lớn. Ít nhất cô ấy không bài xích tôi, không phải sao?"
Thiên ca
cười: "Vậy anh sai lầm rồi, tôi có thể rõ ràng nói cho anh biết, anh
ngay cả nửa điểm trông cậy vào cũng không có, biết tại sao không? Bởi vì tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, hơn nữa cũng sẽ là người cuối
cùng!"
Trịnh Nhân Xuyên vẫn xem thường như cũ, bộ dạng vô cùng
sáng suốt: "Tôi không coi trọng việc là xử nữ, cô gái trải qua việc đời
mới có thể biến thành phụ nữ, càng thêm trở nên thành thục, có mùi vị."
Xét thấy Trịnh Nhân Xuyên cứng đầu quá mức, Thiên ca trực tiếp đi, không
muốn cùng anh ta tốn thời gian nữa, đồng thời nghĩ đến mình không nên để mặc cho Tiểu Huệ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, phải chọn
lựa hành động.
Mà anh không phát hiện, cặp mắt trong quán cà phê kia dõi theo bóng lưng của anh, thậm chí có một tia đùa giỡn cùng hận ý.
Tiết cô nương học bộ dáng Thiên ca, trong tay nắm chặt một thanh . . . . . . Dao gọt trái cây, hung tợn một dao áp đặt trên da. Dĩ nhiên cái từ
"Cắt" này là cực kỳ chính xác, bởi vì giờ phút này Tiết cô nương của
chúng ta chính là thi hành hình pháp lăng trì, hoàn toàn bỏ rơi quả táo
ăn được, phát tiết phẫn nộ trong nội tâm.
Theo ánh mắt của cô
nhìn sang, Tiểu Phong Tử nhẹ nhàng mang theo một túi lap top, như không
có việc gì đi qua trước mắt cô. Đồng thời còn rất thân thiết chào hỏi
một tiếng: "Tôi đã trở về, cơm tối giải quyết như thế nào?"
Tiết cô nương nheo mắt lại, dịu dàng cười một tiếng: "Tiễn đưa cho cậu một
chữ: cút!" Một chữ cuối cùng vĩ âm chạy dài vô hạn, hình như có thừa
sóng âm lay động từng hồi mà xông vào trong tai người.
Tiểu Phong Tử ngây ngốc nở nụ cười: "Oh." Đi qua trước, cậu vẫn còn rất tốt bụng
nhắc nhở, "Thủ hạ cẩn thận, chớ. . . . . ." Chớ bị thương mình. . . . . .
Kết quả lời của cậu còn chưa nói hết toàn bộ, liền nhìn thấy dao gọt trái
cây sắc bén kia lệch lạc, từ ngón tay cái cọ qua. Lòng cậu căng thẳng,
vội vàng ném túi lap top xuống chạy tới.
Cho đến khi Tiểu Phong
Tử nắm được ngón tay cái, sau đó trách cứ mà nhìn chằm chằm vào mình
rống, Tiết cô nương mới cảm nhận được trên tay cảm giác đau, đồng thời
kèm theo hấp khí thanh xì xì.
Tiểu Phong Tử trừng: "Dao gọt trái
cây là chơi như vậy phải không!" Bàn tay của cậu đè lại vết cắt thật
chặt, có thể thấy tia máu từ giữa kẽ tay của cậu thấm ra ngoài.
Bởi vì Tiểu Phong Tử đứng ở trước mặt mình, Tiết cô nương có thể ngửi thấy
mùi thơm ngát trên người của cậu, đó là mùi thơm của dầu gội nào đó.
Tiết cô nương không nói ra là nhãn hiệu gì, chỉ là không thể không thừa
nhận, mùi rất thoải mái, làm cho người ta rất an tâm. . . . . . Đột
nhiên nhớ tới mình vẫn còn cùng người trước mặt tức giận, Tiết cô nương
thu lại bản tính hoa si, nghiêm mặt: "Nếu không phải là lời của cậu để
cho tôi phân tâm, tôi sẽ ngu đến mức chém tay của mình sao? Cậu ý tứ khá tốt, rống tôi, hung cái gì mà hung!"
Tiểu Phong Tử không để ý
tới lời của cô..., trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Tỷ, hỏi hộp cấp cứu
để ở nơi đâu, sau đó nắm chặt tay Tiết cô nương, vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc nhỏ giọng nói: "Tới đây, tôi băng bó lại cho cô."
Tiết cô
nương cười: "Cô nương tôi không có nói cho cậu biết à, tôi tốt nghiệp hệ y học G đại, vết thương nhỏ này tự tôi sẽ xử lý, cũng không nhọc đến
ngài đại giá rồi."
Tiểu Phong Tử cũng không thừa thãi cùng cô
tranh luận, trực tiếp nửa ôm nửa kéo trên đất mang theo cô đi bôi thuốc, đương nhiên cũng không để ý tới lời nói của Tiết cô nương còn có mắng
chửi của cô.
Trong phòng rất an tĩnh, Tiểu Phong Tử dùng rượu cồn rửa sạch vết thương rất tỉ mỉ chu đáo.
Tiểu Tiết xem qua dáng vẻ cậu thật thà dễ khi dễ, lại không gặp qua cậu như
bây giờ, được rồi, thấy một màn như vậy cô có loại cảm giác quen thuộc.
Thân thể hơi nóng lên, ngực trái cũng bắt đầu không được yên ổn, Tiết cô nương dành ra một bàn tay không, đè lại nơi đó, rống giận: "Nhảy cái gì mà nhảy, có chút khí tiết chứ!"
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên: "Ai?"
Không ngờ cậu vừa ngẩng đầu, quay mặt cọ qua môi