
ời ta lại trốn giống như Ô Quy, khó trách những năm này Tiểu Huệ cũng không dám
tin tưởng anh ta. Người này cũng là con nhà giàu không đáng tin cậy sao?
Tiểu Tiết dùng sức lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên ca, hận không thể đâm
rách mấy cái trên mặt anh, cô nói sao, thì ra là Tiểu Huệ rất dịu dàng
động lòng người bỗng chốc trở nên hung mãnh bạo lực.
Bên trong
phòng bệnh, Tiểu Huệ có chút không yên lòng, nhìn khuôn mặt mẹ không có
huyết sắc, vừa ghét vừa giận, nhưng lại nói không ra lời trách mắng bà.
Một phụ nữ có trái tim chết rồi, còn có thể sợ hãi trách mắng sao? Nhưng cô thật sự không thể lý giải, vì một người đàn ông đã không cần bà mà
muốn chết muốn sống vài chục năm, đáng giá không? Cái vấn đề này, nếu
như xảy ra ở trên người cô, đáp án không có nửa điểm do dự, nhất định là không đáng giá, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương, chết là lựa chọn
không có tiền đồ nhất!
"Chị, đổ nước ra rồi."
Tiểu Phong
Tử nhắc nhở, cô mới phát hiện ra mình đang rót nước, mà giờ khắc này
trên bàn đã nước ngập nước rồi. Cô mắng một tiếng, định tìm mảnh vải tới lau. Vừa đi đến cửa, lại phát hiện có người mở cửa đi vào.
Nhìn
khuôn mặt cùng hai chị em bọn họ có ba phần tương tự, Tiểu Huệ vội vàng
đưa tay níu lại cổ áo của Tiểu Phong Tử, cho cậu vọt ra chỗ khác.
Tiểu Phong Tử vẫn còn nói: "Nhưng. . . . . ." , lời còn chưa nói hết, liền bị Tiểu Huệ mang theo đi ra cửa.
Vừa bị xách đi các phòng bệnh rất xa, Tiểu Phong Tử mới hầm hừ: "Tỷ, mau buông tay, bóp chết em."
Thiên ca chạy đuổi theo tới, anh hỏi một câu: "Một mình bác trai ở bên trong hữu dụng không?"
Tiểu Huệ buông lỏng tay: "Ai biết chứ, có lẽ có dụng có lẽ vô dụng, mà mẹ em muốn gặp ông ta nhất, vậy hãy để cho bà ấy thấy. Nếu như ngay cả lời
của ông ta cũng vô dụng, vậy em cũng yên tâm, dứt khoát coi chừng bà ấy
24h, để cho bà ấy không có cơ hội tìm cái chết. Em và bà ấy hao tổn bao
nhiêu nữa, để xem em cứng hay bà ấy cứng rắn hơn."
Thiên ca ôm cô vào lòng: "Anh giúp em."
Tiểu Huệ nói không ra lời, bởi vì Thiên ca ôm cô rất chặt, cái loại chặt hít thở không thông, không cho cô cự tuyệt đường sống. Cô dùng sức đẩy một
cái, quát: "Anh muốn ngột ngạt chết em à!"
Tiểu Tiết ở một bên nhếch mép: "Cái kia là nói vuốt đuôi."
Ánh mắt của Tiểu Phong Tử nhìn chòng chọc phòng bệnh, gằn từng chữ một: "Bà chị, còn có em."
Tiểu Huệ tựa vào trong ngực Thiên ca cười: "Đúng rồi đúng rồi, còn cậu nữa. Tôi nào dám quên đồng chí Giang Sơn Phong chứ."
Ước chừng qua hơn 10' sau, lão Giang đi ra, cà vạt của ông ấy buông lỏng,
thái độ không được tốt. Nhìn hai chị em Tiểu Huệ, chỉ nói một câu: "Chăm sóc mẹ các con thật tốt, cha rảnh sẽ trở lại thăm bà ấy."
Giống như nhớ ra cái gì đó, Tiểu Huệ buông ra tay Thiên ca, đuổi theo ngăn cản lão Giang trước khi ông lên xe.
"Tối hôm qua lúc ông gặp mẹ tôi nói gì rồi hả?"
Lão Giang cau mày: "Không có gì."
"Bác sỹ nói nếu như tìm được nguyên nhân, khuyên bảo đúng bệnh hốt thuốc sẽ khá hơn một chút."
". . . . . ."
"Tôi nghĩ, hẳn là ông nói gì với mẹ tôi khiến bà ấy kích thích, nói đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào."
Lão Giang thở dài một cái: "Cha nói với bà ấy là cha muốn kết hôn."
Tiểu Huệ cười nhìn ông ấy một cái, một cái tát lại không hề báo động trước
dáng trên mặt ông ấy, như điên mà rống lên: "Tôi biết ngay là ông hư
hỏng về chuyện này! Ông không phải biết bà ấy có bệnh ư, kết hôn liền
kết hôn, tại sao muốn nói cho bà ấy biết? CMN, ông, rốt cuộc có biết lúc này ông hại chết người rồi hay không. Còn ‘không có gì’, thật sự không
nghĩ ra được, trên đời này sao có loại đàn ông âm hiểm ác độc như ông cơ chứ."
Tài xế vội vàng xuống xe, vội vã kéo Tiểu Huệ ra, nhưng
hơi sức của cô lớn không tưởng nổi, toàn bộ ba quyền hai cước đều tiếp
đón trên người tài xế và lão Giang. Lão Giang cũng không nói chuyện, cứ
lẳng lặng như vậy nhìn như con gái điên, trên người có chút đau, thở dài một cái, ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. Nghĩ tới: sẽ để cho
cô mắng chửi đi, để cho cô đánh đi, như vậy cô sẽ còn dễ chịu hơn.
Cũng may Thiên ca chạy tới, anh dùng sức ôm lấy Tiểu Huệ, trên người không
thể tránh khỏi mấy quyền cước, anh cũng không kịp đau, nâng cao âm thanh kêu: "Huệ Huệ, bác gái vẫn còn ở trong phòng bệnh, đi trước nhìn bác ấy đi."
Tài xế cùng Thiên ca, hai người hợp lực mới có thể đem Tiểu Huệ kéo ra, thời điểm kéo ra, miệng lão Giang đã rách, trên mắt cũng
sưng lên một khối. Miệng ông ấy giật giật, vẫn không có nói gì. Vào lúc
này điện thoại di động lại vang lên, tài vụ đang thúc giục ông trở về,
chuyện của công ty giống như không thể bị dở dang.
Tiểu Phong Tử lần nữa bị làm giật mình: đây mới là Bà chị.
Tiểu Tiết than thở: núi lửa rốt cuộc lại bạo phát lần nữa rồi.
Tiểu Huệ nằm ở trong ngực Kỷ Thiên Hàng, rốt cuộc hu hu mà khóc lên: "Thiên
ca. . . . . .CMN. . . . . . Em hận không thể xé rách cái miệng của ông
ta, đánh gãy chân ông ta, để cho ông ta không thể tới gặp mẹ em. . . . . . Súc sinh cũng không bằng. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng ôm lấy cô,
nghe cô gào thét phát tiết đ