
ứt quãng, nói thật, trong lòng anh rất không có tư vị. Năm đó có lẽ cũng là bởi vì biết Tiểu Huệ cũng là đứa bé có
gia đình ly dị, cho nên càng muốn thân cận cô. Lúc ấy rất kỳ quái, cô
gái này không khóc, còn thường xuyên cười ha hả. Hãm hại cô thế nào, cô
đều chỉ biết mắng chửi người, sẽ không khóc.
Hiện tại Thiên ca đã hiểu, nha đầu này rất dũng cảm, mạnh hơn anh quá nhiều. Anh chỉ chơi
đùa chút với ông cụ, khó trách ông cụ sẽ nói với anh: lúc nào thì có thể không ngây thơ nữa, làm cho người ta tin cậy, dựa vào con.
Trong mắt Tiểu Phong Tử mơ hồ có ánh lửa: "Bà chị, chị vừa nói cái gì với ông ta vậy?"
Giọng mũi Tiểu Huệ có chút nặng, nắm áo sơ mi của Thiên ca lên lau nước mắt
còn có nước mũi, đỏ mắt trợn mắt nhìn Tiểu Phong Tử một cái: "Chị thấy
ông ta không vừa mắt, nào có cái gì muốn nói với ông ta, vừa bắt đầu đã
cho ông ta một cái tát."
Tiểu Phong Tử còn muốn hỏi cái gì, Tiểu
Huệ tiếp tục trừng cậu: "Nhanh đi chỗ mẹ ở dọn dẹp ít đồ tới đây, đúng
rồi, bên trong hộc tủ của mẹ cách ô có vật cho em, ngày em xuất ngoại
muốn đưa cho em, là bị chị chụp xuống rồi."
Tiểu Tiết đi theo
Tiểu Phong Tử đi phía trước, nắm tay Tiểu Huệ, nhỏ giọng nói một câu:
"Tiểu Phong Tử cho người chị như cậu vận số rất tốt."
Tiểu Huệ liếc cô một cái: "Tôi đây dĩ nhiên biết."
Tiểu Tiết cười.
Thiên ca chạy tới sớm nhất, anh đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa
Tiểu Huệ cùng bác Giang, cho nên không muốn cho Tiểu Phong Tử biết, cũng vì không muốn làm cho cậu ấy càng thêm hận cha hơn mà thôi. Mười ngón
tay anh nắm chặt tay Tiểu Huệ, chợt có chút ảo não chính mình một lát
còn vô năng như vậy.
Tiểu Huệ nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, em không xuống tay quá nặng phải không?"
Thiên ca cười, nha đầu này quả thật tâm tình kích động, nhưng trong lòng vẫn
có bác Giang, dù sao cũng có quan hệ máu mủ, bọn họ còn là phụ nữ. Anh
an ủi: "Không biết, nếu như không phải là bác ấy thật sự đáng đánh, sẽ
không động thủ."
Tiểu Huệ lắc đầu: "Em nói anh đó." Cô thấy trong kẽ răng Thiên ca rỉ ra tia máu, hẳn là vừa rồi Thiên ca tới kéo mình ra liền bị đánh lên mặt.
Thiên ca sờ soạng mặt mình một chút, lúc này mới cảm thấy đau, anh lẩm bẩm, cười một cái: "Không có việc gì, anh cũng nên đánh"
Tiểu Huệ không cười, nhưng trong lòng rất cảm động, cô chủ động nắm chặt tay Thiên ca: "Đi thôi, mẹ hẳn sẽ thích nhìn thấy anh, anh còn nhớ rõ
không, trước đây anh thường len lén lẻn qua tới ăn món ăn mẹ em làm,
khoe khoang tay nghề của mẹ em là có một trên đời, bà ấy mừng rỡ thiếu
chút nữa đem anh trở thành con ruột rồi. . . . . ."
Thiên ca
cười: "Nhớ, nào sẽ không nhớ rõ, khi đó em còn tranh giành ầm ĩ với anh, cảm thấy anh tới tranh cưng chiều với em, thiếu chút nữa đánh chết
anh." Anh vừa mới nói xong, nụ cười liền cứng đờ, giật mình nhìn người
phụ nữ không biết lúc nào thì ra ngoài, "Bác gái, sao bác tự mình đi
ra."
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bọn họ, mười ngón tay nắm chặt, thân thể chợt lay động, âm thanh yếu đuối giãy giụa gào thét: "Hai người các người tại sao có thể ở chung một chỗ?"
Trong lòng Tiểu Huệ cả kinh. Có thể tưởng tượng ra tình cảnh một người phụ nữ trung niên mặc bệnh nổi điên sẽ như thế nào không?
Bà dùng sức nắm mái tóc dài của mình, không ngừng lôi kéo. Có người qua ôm lấy bà, bà không để ý tới, hai mắt ngược lại đầy máu gặm cắn người
khác. Hung tợn cắn, còn không ngừng lôi kéo, lúc buông ra, trên miệng
còn dính vết máu —— dĩ nhiên không phải máu của bà.
Cho đến khi bác sỹ chạy tới, tiêm cho bà thuốc an thần, tất cả mới dừng lại.
Tiểu Huệ nhìn lại một lần người phụ nữ yên lặng nằm ở trên giường bệnh, tức
giận? Không, hơn nữa là bất đắc dĩ, người phụ nữ đáng thương này tổn
thương người khác đồng thời cũng hành hạ chính bà.
Thiên ca từ bên đi tới đây, trên cánh tay băng bó đơn giản. Tiểu Huệ nhìn anh một cái, có chút áy náy: "Cái đó. . . . . ."
Thiên ca gật đầu: "Anh biết rõ, tâm trạng của bác gái chỉ là không ổn định."
"Em. . . . . ."
"Da của anh dày, cắn anh tương đối sẽ không đau, hơn nữa, em là con gái, nếu như trên cánh tay lưu một vết sẹo sẽ rất khó coi."
"Nhưng. . . . . ."
"Tốt lắm, em đừng suy nghĩ nhiều, cùng lắm thì, lần tới em cũng nên cho anh cắn một cái."
". . . . . ."
Lúc này Tiểu Huệ còn có thể cười được, cũng phải cảm ơn Thiên ca ban tặng.
Mẹ nổi điên, lúc muốn cắn Tiểu Huệ, mà Thiên ca tự động đem cánh tay đưa đến bên miệng Giang mẹ. Tiểu Huệ cười cười, nghĩ: có lẽ ông cụ Kỷ nói
đúng.
Tiểu Huệ gặp lại mẹ, bà đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Sắc mặt bà tái nhợt, giọng nói cảm khái: "Tiểu Huệ, mẹ đánh con nữa sao?"
Nhìn bộ dáng đáng thương của bà, Tiểu Huệ thật sự không đành lòng nói bà cái gì, nhưng. . . . . ."Mẹ, me không thích con và Kỷ Thiên Hàng ở chung
một chỗ sao?"
Ánh mắt Giang mẹ có chút phiêu, tinh thần không được tốt: "Cậu ấy ở đâu, sao không thấy?"
"Con bảo anh ấy chờ ở bên ngoài một lát."
"Cho cậu ấy đi vào đi, mẹ có lời muốn nói với cậu ấy."
Tiểu Huệ thay bà dém lại góc chăn: "Không có việc gì, anh ấy đang ở bên
ngoài len lén hút thuố