
g Tuyết không
sợ cách cư xử lạnh lùng của anh, cô ta khoác tay anh, nơi đầy đặn áp
sát, ỏn ẻn nói: “Tiêu tổng, người ta thích anh đã lâu rồi, từ ngày đầu
tiên vào công ty đã thích anh, không phải vì anh có tiền, mà vì chính
con người anh, em biết anh đã có gia đình, có vợ, nhưng em không quan
tâm.” Nói xong, cái đầu nhỏ của cô ta còn cọ cọ vào ngực Tiêu Trạch.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Tiêu Trạch khó chịu vừa định đẩy cô ta ra thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe vừa vào bãi đỗ.
Rất quen thuộc, đó là tiếng động cơ mạnh mẽ hùng hồn như dã thú gào
thét mà chỉ GTR mới có. Trong đầu anh bỗng hiện lên một màn kịch.
Tiêu Trạch không đẩy Đường Tuyết ra mà chỉ đứng im không hề nhúc
nhích, nhìn GTR chậm chạp tiến vào bãi đỗ, nhìn ánh mắt lóe lên sự nguy
hiểm của Nhan Hoan, nhìn GTR bỗng nhiên tăng tốc lao về phía mình.
Lốp xe ma sát với mặt đất, tiếng động cơ gào thét đinh tai nhức óc,
trông thấy chiếc xe đang lao tới vun vút, Đường Tuyết hoảng sợ, theo
phản xạ buông tay Tiêu Trạch ra, muốn né tránh chiếc xe mất kiểm soát
trước mắt, thế nhưng cổ áo bỗng bị ai đó túm chặt khiến cô ta không thể
động đậy.
Ngọn đèn sáng ngời chói mắt, Tiêu Trạch nheo mắt nhìn vẻ mặt Nhan Hoan đang trong cơn thịnh nộ, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đường Tuyết từ chủ động nịnh nọt bây giờ không thể cười nổi, vội vàng hét toáng lên: “Đừng, đừng tới đây, aaa!!!!”
Tiếng phanh xe bén nhọn rít lên, Tiêu Trạch buông tay lui ra phía
sau, giương mắt nhìn Đường Tuyết bị khung thép bảo hiểm lạnh như băng
của GTR đẩy cho ngã ngồi dưới đất. Nhan Hoan khống chế chiếc xe vô cùng
tốt, không để cô ta bị thương một chút nào, nhưng lại dọa cho sợ chết
khiếp, cô ta ngồi dưới đất run rẩy, nước mắt tràn mi, bộ dạng thật đáng
thương.
Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan mặt mũi tối sầm ngồi trong GTR, không nhịn
được bật cười, anh nói với Đường Tuyết: “Quên không nói với cô, vợ tôi
rất hung dữ, vô cùng ghen tuông, hễ có cô gái nào không an phận, âm mưu
quấy rối tôi là cô ấy sẽ không bỏ qua. May là vừa rồi chúng ta không làm gì, nếu không thì đôi chân đẹp của cô chắc đã lìa khỏi thân rồi.”
Đường Tuyết nhìn người phụ nữ có ánh mắt sắc lạnh trong ô tô, sợ hãi không nói nên lời.
Nhan Hoan nhìn chằm chằm hai người, mặc áo khoác, đẩy cửa xuống xe.
Dưới lớp áo khoác vải bông rộng thùng thình là cái bụng tròn vo, đã mang thai năm tháng nhưng thân thể cô không hề nặng nề mà vẫn linh hoạt như
trước kia, vừa xuống xe, cô đi vòng ra phía cốp sau, lấy ra một chiếc
ống sắt.
Đường Tuyết tưởng cô định đánh mình thì hoảng loạn đứng dậy, lảo đảo
chạy qua một bên, miệng không ngừng giải thích: “Tiêu phu nhân, tôi nghĩ chắc chắn chị đã hiểu lầm rồi, tôi và Tiêu tổng không có gì cả, vừa rồi tôi không cẩn thận bị ngã trẹo chân, Tiêu tổng đã kịp thời kéo tôi lại, chuyện không phải như chị nghĩ đâu, thật đấy, thật đấy.”
Cây côn sắt mài xuống mặt đất phát ra những tiếng ghê rợn, nhưng càng đáng sợ hơn chính là ánh mắt của Nhan Hoan, cảm giác như muốn ăn tươi
nuốt sống người khác.
Trước khí thế mạnh mẽ đó, Đường Tuyết không dám nói dối, lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi không
dám quyến rũ Tiêu tổng nữa…”
Tiếng nói dần xa, cô gái dẻo miệng đã chạy khỏi bãi đỗ xe, Tiêu Trạch không nhịn được lại bật cười lớn tiếng.
“Có gì đáng cười!” Nhan Hoan nhấc cây côn sắt chọc vào ngực Tiêu
Trạch, cô nhếch môi cười lạnh: “Anh được lắm, còn học thói quan hệ bất
chính với nhân viên nữ! Có tin em hủy diệt anh không? Xả anh thành tám
phần giống như tháo dỡ một chiếc xe, xẻ thành trăm ngàn mảnh nhỏ, thịt
nát xương tan, râu tóc cũng không chừa.”
Tiêu Trạch giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng: “Bà xã, nhưng mà anh chưa làm gì cả.”
“Nhưng anh cũng không đẩy cô ấy ra.”
“Không phải là để nhìn em tới sao, em không thấy anh kéo cô ấy tới
trước mặt em à!” Tiêu Trạch nháy mắt, “Trong nhà có cọp cái, ai dám tìm
người phụ nữ khác, không phải muốn chết sao!”
“Anh nói ai là cọp cái, em đánh anh.”
“Muốn đánh anh thì gặp nhau trên sàn đấu kiếm.”
Trước kia mỗi khi Tiêu Trạch nhắc tới đấu kiếm là Nhan Hoan lại ỉu
xìu, bây giờ đã có người làm chỗ dựa cho cô, cô trở nên vô cùng ngang
ngược, ấn cây côn sắt vào lồng ngực anh, nói: “Được, vậy thì giải quyết
theo kiểu kiếm đạo, anh dám đánh em một phát, em sẽ bảo con trai em đánh anh hai phát.”
Nhan Hoan nói xong liền đặt tay lên bụng, nhăn mày nói: “Con lại đá em.”
Tiêu Trạch mỉm cười bỏ hai tay xuống, bàn tay to len vào trong vạt áo rộng thùng thình, vuốt nhẹ cái bụng tròn vo, khẽ nói: “Con trai không
được đá mẹ, nhẹ nhàng một chút, giữ sức để chúng ta còn gặp nhau trên
trận đấu.”
Nhan Hoan cười rộ lên dịu dàng, đẹp vô cùng.
Tiêu Trạch đứng thẳng dậy, Nhan Hoan lại giả vờ giận dỗi, trề môi.
Tiêu Trạch cúi xuống hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng, ôm mặt cô nói: “Em phải có lòng tin vào bản thân, tin vào anh, anh chỉ yêu em mình em,
Nhan Hoan.”
Hình ảnh cô gái xinh đẹp dính vào lòng anh vẫn quanh quẩn trong đầu
Nhan Hoan, cô vung nắm đấm đánh vào cái bụng rắn chắc của anh, Tiêu
Trạc