
o em quá, anh yêu em!”
“Ông xã, em cũng rất yêu rất yêu anh!”
Thay tã, cho ăn sữa, tắm rửa, ru ngủ, hai cục cưng làm cho không khí
gia đình rộn rã hơn rất nhiều, nhưng cũng thường xuyên khiến mọi người
bận rộn sấp sấp ngửa ngửa. Pierce cao lớn ghé vào bên chiếc giường nhỏ,
ngắm nhìn hai nhóc con trắng nõn nà, trong đáy mắt xanh thẳm như đại
dương ngập tràn sự yêu thương.
Tuy vẫn đang trong thời gian ở cữ nhưng Nhan Hoan vẫn xuống giường,
tập thể dục theo chỉ dẫn của chuyên gia phụ sản, nhìn Pierce yêu thích
hai đứa trẻ như vậy, trong lòng cô bỗng sinh ra cảm giác áy náy, cô biết Pierce không có con với Diêu Bội Bội một phần nguyên nhân trong đó
chính là vì cô.
Cô nói: “Có phải người cảm thấy rất tiếc nuối vì không có con đẻ của mình không?”
Pierce chau mày, “Không hề.”
Không ư?
Ông vươn tay vuốt nhẹ gương mặt mịn màng của cô công chúa nhỏ, nói: “Con không phải là con đẻ của ta sao?”
Hả?
Nhan Hoan mỉm cười, đi tới bên giường, nhìn hai đứa con đáng yêu của mình, nói: “Người đặt tên cho chúng đi.”
Pierce nói: “Như vậy e là không hay lắm, theo lễ nghi thì nên để cho ông nội của chúng đặt.”
“Cũng đúng! Người vẫn luôn suy nghĩ rất chu đáo.” Nhan Hoan chớp chớp mắt, “Hay là, tên tiếng Anh giao cho người đặt, họ là Hill.”
Họ Hill, không đơn giản chỉ là một cái tên, nó đại diện cho sự nối
liền huyết mạch của gia tộc Hill. Pierce chậm rãi đứng thẳng dậy, cặp
mắt xanh như lóe lên tia sáng, “Hoan Hoan!”
“Ba!”
Tiêu Trác Chính
Tiêu Hiểu
Colin Hill
Alice Hill
Tên tiếng Trung của hai anh em sinh đôi long phượng là do Tiêu Kiến
Đông đặt, tên tiếng Anh là do Pierce đặt. Thứ mà Pierce ban cho hai đứa
trẻ không chỉ là cái tên, mà còn có sự vinh hạnh cao quý và giàu sang
của dòng họ. Colin Hill, Alice Hill, người thừa kế chính thức của tập
đoàn Mạch Kha.
Ngày đầy tháng của hai đứa nhóc, Tiêu Trạch tổ chức cho chúng tiệc
mừng rất long trọng, khách khứa đến rất đông, cả đại sảnh vô cùng náo
nhiệt. Hôm tổ chức tiệc, Nhan Hoan mặc một chiếc váy buộc cổ màu đỏ sậm, để lộ tấm lưng trần nhẵn mịn vô cùng gợi cảm, cô xen giữa đám khách
khứa, nâng ly mời rượu, chuyện trò vui vẻ.
Tiêu Trạch mặc âu phục cũng màu đỏ sậm, áo sơ mi đen, ánh mắt nhìn theo người vợ quyến rũ, ngửa đầu rót cạn ly rượu.
“Tiêu tiên sinh, tôi lại mời anh một ly.”
“Tiêu, chúc mừng cậu sinh được quý tử!”
“Tiêu Trạch phải cố gắng nữa lên, giờ này sang năm lại bế một nhóc con mập mạp nữa!”
Trong đầu Tiêu Trạch toàn là hình ảnh tấm lưng trần trơn bóng và bờ
vai mịn màng của bà xã, căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói gì, anh
uống một hơi hết bốn chén rượu, đỏ mắt nói: “Xin lỗi các vị, không tiếp
chuyện được.”
Tiêu Trạch xuyên qua đám người, đi về phía Nhan Hoan. Nhan Hoan đang
trò chuyện với Giản Ninh và An Nhược Tình về việc chăm sóc con cái, làm
thế nào để giữ dáng, đảo mắt trông thấy người đàn ông anh tuấn mặc âu
phục, gương mặt đã đỏ bừng đang đi tới, cô mỉm cười: “Xin lỗi các chị
em, không tiếp chuyện được.”
Khẽ đong đưa vòng eo, cô nhẹ nhàng nâng ly rượu bỏ đi, làn váy màu đỏ sậm liên tục chuyển động theo cặp chân dài tạo nên những gợn sóng,
đường xẻ tà như một đóa hoa diễm lệ hé nở. Hồn phách Tiêu Trạch đã bị
cuốn theo cô, anh đuổi theo, từ đại sảnh ra đến hành lang.
Nhan Hoan xoay người lại, nhìn anh bằng ánh mắt như khiêu khích, nâng ly rượu tới bên môi khẽ nhấp một cái, sau đó đặt chiếc ly xuống bệ đá
trên vách tường ngoài hành lang, nhẹ nhàng lùi về phía sau từng bước.
Bên trong chiếc ly đế cao vẫn còn lại một chút rượu, Tiêu Trạch cầm
lên, áp môi vào dấu son môi đỏ trên đó, cạn sạch. Vì công việc kinh
doanh, ngày nào anh cũng bận bịu tối tăm mặt mũi, đã hai ngày nay không
về nhà, trang phục trên người đây cũng là thay ở trên xe, vừa vào cửa đã trông thấy người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, lửa nóng hừng hực bốc
lên, anh chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn ôm cô lăn lộn trên giường ba
ngày ba đêm.
Nhan Hoan nhìn đôi mắt anh nhuốm màu dục vọng, cô nhướng mày, nhấc tay, giơ ngón tay giữa.
Tiêu Trạch nhíu mày trừng mắt, bước nhanh về phía cô.
Đó là sự ăn ý giữa hai người, cũng là một loại thú vui sinh hoạt.
Nhan Hoan nâng làn váy chạy lên bậc thang, thỉnh thoảng lại quay đầu
cười với anh, ném ra một nụ hôn gió. Tiêu Trạch càng hứng thú đuổi theo
phía sau.
Tháo cà vạt, ném xuống đất; cởi âu phục, vứt sang một bên; sơ mi đen, bị cởi bung khuy áo.
Lúc đuổi theo đến tầng ba, anh mất dấu cô. Tầng ba trống trải không
một bóng người, anh nhìn trái ngó phải tìm kiếm dáng hình yểu điệu của
cô.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ hé ra một khe nhỏ, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, túm vạt áo anh kéo vào bên trong. Thân thể mềm mại chui vào lồng
ngực nóng như lửa, Tiêu Trạch thừa cơ vòng tay ôm chặt cô, xoay người ấn cô lên cánh cửa, đôi môi nóng rực rơi xuống tấm lưng nhẵn mịn, anh khàn giọng nói, “Nhớ anh không?”
“Ừm!”
“Ừm là có ý gì?”
“Là có nhớ.”
“Nhớ nhiều không?”
“Vô cùng vô cùng nhớ.”
“Ngày mai ngày kia ngày kìa anh sẽ không đi làm, ở nhà với em.”
“Để làm gì?”
“Đua xe.”
“Ha ha!” Nhan Hoan khẽ cười, cởi