
ì cực kỳ tự nhiên bắt đầu tùy tiện ra vào nhà cô. Thời gian anh xuất hiện không cố định, có đôi khi là trước bữa cơm tối, đôi khi lại là lúc nửa đêm im lặng không một tiếng động leo lên giường. Sau đó, bất kể cô ngủ hay không, anh luôn có đủ cách khiến cô tỉnh giấc, tiếp theo hung hăng giày vò.
Cuối cùng là Thẩm Lăng hỏi cô: “ Chị dâu, chừng nào chị quay về nhà? Một tháng nay em không thấy mặt anh trai. Hình như anh ấy đã quên nơi này mới chính là nhà”.
“ Câu này tốt nhất là em nên nói thẳng với anh ấy đi”. Thừa Ảnh thực sự không biết nói gì, nhân cơ hội này liền đề nghị.
Thẩm Lăng làm mặt quỷ, “ Em không dám đâu. Hàng ngày ở ngôi nhà lớn như vậy, em thấy sợ lắm”.
“ Trong nhà không phải còn có dì giúp việc sao?”.
“ Ôi dào, không tính”. Thẩm Lăng bắt đầu chơi xấu: “ Chị dâu, em hy vọng chị theo em trở về, được không?”.
Vì thế mà Thừa Ảnh đã lựa chọn thời điểm thích hợp để phản ánh với Thẩm Trì: “ Anh không sống ở nhà, bỏ mặc em gái, hàng ngày chạy đến đây là sao? Thẩm Lăng rất nhiều lần oán giận em rồi. Không phải anh cũng nên xem xét buổi tối trở về ngủ đi à?”.
Thẩm Trì vừa mới tắm xong, tùy tiện lau tóc rồi cầm chiếc khăn ném qua một bên, thản nhiên nói: “ Vậy em cùng anh trở về?”.
“ Không được”.
“ Vì sao?”. Anh hơi nheo mắt lại.
“ Em cảm thấy như bây giờ rất tốt”. Cô tựa nửa người vào đầu giường, vô thức siết chặt chăn, cảnh giác nhìn anh: “ Anh đừng cố tình lộ vẻ nguy hiểm như thế làm em sợ. Hôm nay em mệt chết đi được, cái gì cũng không muốn làm”.
Anh bật cười, đi đến: “ Em nghĩ anh muốn làm gì em?”.
Ngụy biện! Cô nhịn không được lườm anh, xoay người nằm xuống, không hề lên tiếng.
Rất nhanh, anh nằm xuống sau lưng cô, cánh tay tự nhiên vòng qua hông cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Cô hơi giãy dụa, kết quả chỉ nghe thấy anh lười biếng uy hiếp: “ Đừng lộn xộn, trừ phi em không muốn ngủ”.
Chỉ một câu như vậy khiến cô hiền lành đi rất nhiều.
Gió mát ngày xuân ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, giống như bàn tay dịu dàng, im lặng xuyên qua màn đêm yên tĩnh.
Hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, vì gần đây cô đã trở lại bàn phẫu thuật, công việc nhiều áp lực. Chỉ cần anh không cố tình làm phiền, cô nhanh chóng có thể chìm vào giấc ngủ. Mà dạo này, ngay cả số lần gặp ác mộng hình như cũng rất ít, cô thường nằm trong lòng anh ngủ thẳng đến tận sáng.
Nhưng cô không nói với anh điều đó, đỡ để anh quy kết công lao về mình, sau càng thêm công khai tiến dần từng bước.
Giữa lúc đang mơ màng ngủ, cô giật mình nghe sau lưng truyền đến âm thanh: “ Hiện tại anh hơi hối hận, vì lúc trước đã không mua căn phòng lớn hơn cho em...”.
“ Ngôi nhà này còn chưa đủ sao?”. Cô mơ hồ trả lời.
“ ...Theo anh trở về được không?”.
“ ...Không được”.
“ Rốt cuộc em định ở đây đến bao giờ?”.
Từng câu từng câu, cho tới bây giờ cô không nhận ra anh có nhiều vấn đề như vậy.
“ Em không biết”. Cô ngái ngủ hướng vào lòng anh, thuận miệng đáp cho có lệ: “ Có lẽ...chờ em khôi phục trí nhớ”.
Phía sau cuối cùng cũng yên tĩnh một lúc.
Ngay khi cô nghĩ đã có thể ngủ được thì nghe thấy Thẩm Trì nói: “ Thực ra điều đó không quan trọng”.
“ Gì cơ?”.
“ Em có thể khôi phục được trí nhớ hay không, đối với anh không quan trọng”.
Câu nói này đã khiến cô hơi tỉnh táo một chút. Cô nhịn không được xoay người, mặt đối mặt nhìn anh, hơi nghi hoặc: “ Vì sao?”.
Trong bóng đêm, khoảng cách của họ rất gần. Cô nhìn vào mắt anh, anh cũng chăm chú nhìn cô.
“ Vì sao?”. Trong một thời gian dài không nhận được câu trả lời, cô không nén nổi hỏi lại lần nữa.
Anh như cười như không, làn môi ấm áp rơi trên mặt cô, khẽ hôn rồi mới nói tiếp: “ Đối với anh mà nói, bất luận em là người như thế nào, kỳ thực đều giống nhau. Quan trọng nhất là...”.
“ Là gì?”. Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, con ngươi trong suốt lóe lên trong bóng tối.
“ Là anh không mất em”. Anh không có thói quen nói như vậy, nhưng lúc này đây, giọng điệu cực kỳ dịu dàng tình cảm.
Trái tim cô bỗng nhiên khẽ động, như pha lẫn ngũ vị (2), trong nháy mắt tiêu tan trong hồ nước.
Cô vươn tay, ôm lấy thắt lưng anh, chủ động tiếp cận hôn anh, cúi đầu mỉm cười: “ Thực ra, em cũng có câu muốn nói”.
“ Gì vậy?”. Trong bóng đêm, giọng nói của anh mát lạnh như nước.
“ Em thực sự rất may mắn vì anh đã tìm thấy em lần nữa”.
Có lẽ anh nói đúng, bất luận cô là người như thế nào, kỳ thực đều giống nhau.
Đơn giản là, cho dù trước kia hay hiện tại, số phận đã cho cô có cơ hội sống lại, sự lựa chọn của cô vẫn không hề thay đổi.
HOÀN
(1) Kinh lạc: Cũng có nghĩa là mạch máu nhưng theo cách gọi của đông y.
( 2) Ngũ vị: Chỉ các vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng
LỜI NGƯỜI EDIT:
Cuối cùng thì sau 11 tháng dài đằng đẵng tớ cũng đã có thể viết thêm một chữ HOÀN. Sau chương cuối này, có lẽ tớ sẽ nhận được rất nhiều phản hồi đánh giá về tác phẩm cũng như nhận được những lời góp ý khen chê về editor. Dù là gì đi nữa, thì tớ cũng xin thật lòng cảm ơn những người bạn đã theo dõi và ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua. Đặc biệt cảm ơn những người bạn thường xuyên có những comment chia sẻ cảm nghĩ trong từng chương truyện. Và n