The Soda Pop
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 7.5.00/10/476 lượt.

, tôi mới đi làm được mấy tháng mà

việc này lại không thể để bố mẹ tôi biết được. Tôi phải làm thể nào bây

giờ?

“Việc này anh cũng có trách nhiệm. Thế này đi, em trả mười lăm nghìn tệ, số còn lại để anh lo, được không?”.

“Tôi phải hỏi luật sư đã”. Không hiểu từ đâu mà trong đầu tôi nhảy ra suy nghĩ này. Hạ Trường Ninh cười: “Phúc Sinh, em có phải đền anh đâu,

em đền cho A Thất cơ mà. Em không trả thì ra tàa nguyên cáo sẽ là A

Thất, bị cáo là anh và em. Anh với A Thất là anh em với nhau, anh sẽ

thừa nhận sai sót. À đúng rồi, trên mấy chai rượu đó vẫn còn dấu vân tay của em. A Thất đã làm giám định rồi”.

Tôi nghe câu này là biết ngay Hạ Trường Ninh muốn giớ trò. Anh ta mớ

công ty an ninh nên việc này đương nhiên là hiểu rõ. Anh ta là nhân

chứng, dùng dấu vân tay của tôi làm vật chứng. Khi đó chỉ có tôi và anh

ta ở trong nhà hàng, anh ta nhận rồi thì mười lăm nghìn tệ này không trả cho anh ta được sao?

“Được, tôi ném rồi thì tôi nhận. Bây giờ tôi không có nhiều tiền đến

thể, có thể trả theo từng đợt được không?”. Tôi nghiến răng thừa nhận.

Mười lăm nghìn tệ, một tháng lương tôi hai nghìn, chớp mắt đã sắp đến

Tết rồi, nhà trường sẽ có thưởng cuối năm, tôi cố gắng nửa năm sẽ trà

hết nợ.

Hạ Trường Ninh cười khà khà và nói: “Anh sẽ trả A Thất hộ em, sau này anh sẽ là chủ nợ của em. Anh biết em không muốn nợ anh, tiền lãi sẽ

tính theo ngân hàng, được không?”. “Được”.

“Lên xe đi, tới văn phòng công ty anh làm giấy vay nợ”

Cuối cùng tôi cũng lên xe anh ta.

Hạ Trường Ninh lái xe đưa tôi tới một khu căn hộ nhỏ. Nhìn ngang nhìn dọc

cũng không giống văn phòng công ty chút nào, tôi nghi ngờ hỏi: “Văn

phòng của anh đây à? Tôi nhớ là văn phòng công ty Thuận Thành không phải ở đây”.

“Ừ, đây là địa điểm văn phòng khác. Giải quyết những việc không liên quan tới việc ở công ty”.

Thang máy càng lên cao, lòng tôi càng bất an. Công ty ở trong khu nhỏ thì thích thuê tầng một hoặc tầng hai, như thể cho tiện. Thế nhưng Hạ

Trường Ninh ấn thang máy lên tới tầng thứ 33.

Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, anh ta nhìn thang máy nháy số mà

không nói gì cả, tôi cũng nhìn sự thay đổi liên tục của từng con số và

im lặng. Cảm giác yên lặng và bất an khiến tôi không chịu được nữa, tôi

lên tiếng: “Tôi không đi nữa. Tôi sẽ viết giấy nợ và ký tên, thứ hai

giao anh là được. Tôi không trốn nợ đâu”.

Hạ Trường Ninh quay lại nhìn tôi và cười, nụ cười đó không có ý gì tốt đẹp cả.

Thang máy dừng lại, Hạ Trường Ninh thong dong nói một câu cực kỳ vô

liêm sỉ: “Thực ra không làm giấy tờ cũng không sao, em gỡ chiếc áo hơn

hai mươi nghìn tệ trên người ra gán cũng được”.

Anh ta nói gi thế? Anh ta muốn tôi cởi áo? Tôi tức điên lên gào vào mặt anh ta: “Anh là thằng lưu manh”.

“Phúc Sinh, anh chỉ gợi ý thể thôi. Em muốn mặc chiếc áo hai mươi tám nghìn tệ, hay trả tiền theo từng đợt cho anh cũng được mà”.

“Anh nói linh tinh cái gì thể? Cái áo này có hơn một nghìn tệ. Hạ Trường Ninh, anh lại giở trò hả?”. Tôi điên lắm rồi.

Anh ta ấn chặt cửa thang máy, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người tôi,

nói: “Anh không tin, đây rõ ràng là đề hiệu A/V, lẽ nào anh nhìn nhầm?”.

Anh ra nói như thế khiến tôi có chút không thoải mái. Lẽ nào Đinh

Việt không hề đi trả lại áo mà dùng mác giá khác gắn vào? Tôi không hiểu về hàng hiệu nhưng Hạ Trường Ninh thì lạ gì, anh ta còn nhìn nhầm được

sao?

“Hay là em để anh nhìn lại xem? Yên tâm, Phúc Sinh, nếu anh muốn làm

gì em thì em sớm đã là của anh rồi”. Hạ Trường Ninh tó vẻ nghi ngờ và tò mò. Tôi cũng rất muốn biết chiếc áo khoác màu đen trên người tôi rốt

cuộc là hàng hiệu hai mươi tám nghìn tệ hay là đồ fake một nghìn tệ?

Hạ Trường Ninh nhịn cười và nói: “Phúc Sinh, trong thang máy có máy quay. Em định biểu diễn thoát y trước mặt bảo vệ à?”.

Tôi đó bừng mặt liền đi ra ngoài thang máy.

Hạ Trường Ninh mở cửa ra nhìn thấy tôi trong tư thế phòng thủ liền

cười nói: “Bảo vệ sẽ nhìn thấy anh và em cùng bước vào. Em có rủi ro gì

thì những gì máy quay quay được sẽ là bằng chứng”. Tôi cúi đầu bước vào

thang máy, không khí bên trong vô cùng ấm áp, tôi cởi áo khoác. Hạ

Trường Ninh cầm áo xem đi xem lại, sờ sờ cái áo và nói: “Ðúng là hàng

fake, bây giờ kỹ thuật làm giả giỏi thật”.

Anh ra nói như thể khiến tôi thật yên tâm.

Thực ra nếu nó thực sự là hàng hiệu hai mươi tám nghìn tệ thì tôi

cũng chỉ cảm thấy Ðinh Việt rất quan tâm tới tôi, nếu nó là hàng fake

thì tôi nghĩ anh ấy biết cách sống.

“Uống gì không?”.

Tôi nhìn xung quanh, thiết kế đen trắng, không giông văn phòng mà

giống nhà riêng hơn. Nhưng bình thường gia đình thì không bài trí thể

này, nói hay ho thì là có con măt thẩm mỹ, nói khó nghe một tí thì là

quái dị.

“Anh không cần bận rộn thế đâu, tôi ký xong là đi ngay. Tôi hẹn ăn cơm với Đinh Việt lúc sáu giờ rồi”.

Trường Ninh pha trà và ngồi trên ghế sofa màu trắng. Tại sao tôi đứng anh ta ngồi mà tôi vẫn thấp hơn anh ta một cái đầu?

“Phúc Sinh, thực ra em rất dễ lừa. Lẽ nào em không nhìn ra là anh chỉ muốn lừa em tới nhà anh thôi sao?”.

Tôi run rẩy, sững lại hai giây rồi chạy ra n