Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325064

Bình chọn: 8.5.00/10/506 lượt.

đi. Có một số chuyện anh không thể không nói rõ ràng”.

Hạ Trường Ninh quay lại nhìn cô ta cười, rồi dịu dàng nói với tôi:

“Phúc Sinh, anh và Vy Tử có chút chuyện, em tự về nhà nhé! Chuyện của

Ðinh Việt không liên quan đến em, đừng sợ”.

“Hạ Trường Ninh!”. Ngũ Nguyệt Vy lại sầm mặt lại, bước vài bước tới

trước mặt tôi rồi lườm Hạ Trường Ninh: “Anh ra ngoài, còn cô Ninh có thể đợi luật sư tới rồi mở miệng nói”.

Hạ Trường Ninh bật cười: “Phúc

Sinh, anh đứng ở bên ngoài. Đợi luật sư tới là chúng ta về. Nhớ kỹ, cô

ta động vào một sợi lông tay của em, anh sẽ lập tức mời tòa án kiểm tra

thương tích”.

Tôi chớp mắt, đột nhiên rất muốn cười. Tôi chẳng phạm pháp thì sợ cái gì chứ, lẽ nào không còn trời đất gì sao?

Sau khi Hạ Trường Ninh đi Ngũ Nguyệt Vy ngồi bên bàn làm việc, không để ý gì tới tôi. Tôi lấy điện thoại ra chơi điện tử.

“Cô nhớ kỹ, anh ấy là người đàn ông của tôi”.

Tôi chả thèm ngẩng đầu lên mà trá lời: “Làm sợi xích mà xích vào, đừng thả ra cắn người làm gì”.

“Chẳng qua là do tôi theo hơi chặt nên anh ấy mới tìm một đứa con gái chảng ra làm sao để chọc tức tôi, nghĩ tôi không biết gì à?”

.

Tôi ngước mắt nhìn cô ra, trên gương mặt xinh xắn ấy lộ rõ vẻ bất mãn. Tôi

thở dài: “Cô không ngốc nghếch nhưng lại quá kiêu ngạo, cô làm thể này

thì Hạ Trường Ninh cần cô sao? Nếu não anh ta ngập nước thì còn nghe

được”.

“Nói thật với cô, Hạ Trường Ninh tiết lộ cơ mật vụ án suýt nữa khiến

Ðinh Việt chạy trốn, tôi muốn tố cáo anh ấy thì dễ như trở bàn tay”.

“Được thôi, anh ta vào tù rồi thì xã hội sẽ bớt đi một mối họa! Những cô gái lương thiện trong sáng như tôi có thể tránh được, kẻo sẽ bị anh

ra hạ độc thủ. Cảm ơn cô trừ hại cho dân”.

Ngũ Nguyệt Vy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: “Hạ Trường Ninh xấu xa

đến mức ấy sao? Anh ấy nâng cô lên tận trời cao, còn cô thì ném anh ấy

xuống bùn đen”

“Không phải cô cũng nâng anh ta lên tận trời cao còn anh ta ném cô xuông bùn đen sao?”.

“Không thể coi thường cô được nhỉ? Cô Ninh, tôi nghĩ tôi và Hạ Trường Ninh đều nhìn nhầm cô rồi”.

“Nói đúng đó, anh ta mà dám gây họa cho nhân gian thì phiền cô hãy tỏ rõ tinh thần vì nước vì dân của cảnh sát mà bắt anh ta! Tôi nhất định

sẽ tặng cờ đỏ cho đơn vị cô”. Tôi nói xong liền nhìn cô ta, nhe răng,

rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện tử.

“Phúc Sinh, anh vẫn quyết định chỉ hại một mình em”. Giọng nói lành lạnh của Hạ Trường Ninh vang lên ngoài cửa.

Tôi giật mình, quay lại nhìn, anh ta cười nhạt.

Quay sang nhìn Ngũ Nguyệt Vy, cô ta đang thu dọn dồ đạc rồi ưỡn ngực

bước ra ngoài, tiện tay còn về vỗ vai Hạ Trường Ninh : “A Ninh nhớ bảo

trọng đấy, đây là một con thỏ biết cắn người”.

Tôi có ngu đến mấy cũng biết thừa cô ta và Hạ Trường Ninh đang chơi tôi, tôi ngồi nhìn Hạ Trường Ninh không thèm nói gì.

Đột nhiên anh ta mở miệng, học tôi nhe răng, sau đó chỉ vào bức tường đối diện rồi cười ha ha: “Phúc Sinh, em đáng yêu quá, muốn anh đưa về

nhà không?”.

Tôi cầm túi chạy vọt ra ngoài, anh ta đứng dựa cửa cũng chẳng thèm chặn tôi lại.

Tôi quay lại dịu dàng cười với anh ta: “Tôi và Ðinh Việt có kết hôn

trong nhà lao thì anh đến tham dự cũng phải mừng phong bì thật dày”.

“Phúc Sinh, em tìm anh chàng thanh niên cao to dẹp trai nào tới chọc

tức anh đi! Em chưa yêu Đinh Việt tới mức ấy đâu”. Anh ta tặc lưỡi.

Tôi cũng học anh ta tặc lưỡi hai tiếng: “Hạ Trường Ninh, có phải anh yêu tôi đến điên cuồng rồi không?”.

Anh ra nhìn tôi thăm dò một lượt rồi nói: “Anh yêu em, yêu điên cuồng rồi em cũng đá anh xuống bùn đen, lại còn đi giày cao gót giẫm giẫm

nữa, cảm giác tự chuốt nhục vào thân thoải mái lắm đó”.

Tôi dám cá

rằng, mỗi từ anh ta nói đều giống như vỏ đạn bắn ra từ một khẩu súng,

rơi xuống kêu rất đanh. Tôi cười hi hi rồi co cẳng giẫm lên chân anh ta, nhìn anh ta xuýt xoa vì đau tôi mới sung sướng nói: “Lưu manh”.

Ra khỏi Cục Công an, tôi khóc.

Gió đông thổi tới từng cơn như những con dao nhỏ cứa vào mặt tôi, lòng tôi run lên từng hồi lạnh lẽo.

Hạ Trường Ninh nói tôi vẫn chưa yêu Đinh Việt tới mức điên cuồng. Tôi

biết, trong mắt tôi Đinh Việt quá xuất sắc, tôi cảm thấy anh ấy tốt, tôi thích anh ấy.Nhưng qua hai tháng hẹn hò tôi vẫn chưa yêu anh ấy tới mức không màng tất cả.

Trong đầu tôi cứ hiện lên cảnh chia tay giữa tôi và Ðinh Việt. Hai má anh ấy căng ra, trong mắt là nổi đau kìm nén.

Tôi rất lo lắng cho anh ấy. Hai tháng, tôi hiểu Ðinh Việt được bao nhiêu?

Trong mắt tôi Đinh Việt đẹp trai, thẳng thắn, dịu dàng và quan tâm

tới người khác. Tôi thực sự không thể tướng tượng được anh ấy lại là

người coi tiền như tính mạng.

Cho dù anh ấy mua cái áo khoác hai mươi tám vạn tệ, anh ấy nói, dù

tiêu tốn lương cả năm mua quần áo cho Phúc Sinh cũng đáng. Anh ấy nói

trang điểm cho bạn gái trở nên xinh đẹp là trách nhiệm của dàn ông.

Anh ấy cả cược với Hạ Trường Ninh, anh ấy nói, con người tranh nhau thể diện.

Còn Hạ Trường Ninh nói, mua áo khoác rồi lại trả và đối lấy hàng fake cùng

kiểu là do Ðinh Việt cảm thấy phung phí quá, còn cá cược chỉ vì muốn che đậy.

Tôi chỉ hy vọng những tờ chứng nhận kinh do


Pair of Vintage Old School Fru