
anh của các doanh nghiệp
và chứng từ copy phạm vi kinh doanh không phải do Đinh Việt biết rõ mục
đích mà vẫn chủ động bán ra ngoài, có lẽ do vô ý để lộ điều gì đó nên
mới rơi vào tay tập đoàn buôn lậu.
Đinh Việt đòi lại chiếc áo có thể vì anh ấy muốn xác nhận xem Hạ
Trường Ninh có làm gì với cái áo không thôi. Không phải tôi cũng nghi
ngờ Hạ Trường Ninh đã gắn máy theo dõi trong chiếc áo nên mới theo chúng tôi đến Lệ Giang một cách chuẩn xác sao?
Nói anh ấy vượt biên, ai mà chả biết Vân Nam có nhiều nơi chỉ cần sểnh chân một cái là xuất cảnh rồi.
Tôi suy nghĩ vẫn vơ rồi cũng về tới nhà. Bố mẹ đợi tôi về, sắc mặt vô cùng lo lắng: “Ôi trời Phúc Sinh đã về rồi, cảnh sát tìm con có việc gì thế?”.
Tôi lác đầu: “Môt người bạn con có chút chuyện, hỏi vài câu thôi, không có gì cả”.
Mẹ tôi nghe xong phát cáu: “Con học kiểu nói dối ở đâu thê? Rõ ràng là Ðinh Việt có chuyện mà con còn nói không có gì”.
Tôi giật cả mình, trong lòng càng buồn bả, mệt mỏi nói với mẹ: “Vẫn còn chưa định tội, có thể anh ấy không sao”.
Bố mẹ tôi lần lượt thở dài, không biết là vì may mà đã chia tay hay là vì con gái gặp phải người không tốt, đại loại thế.
Đóng cửa phòng, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh. Ở nhà bí bách ba
ngày, bố mẹ thấy tâm trạng tôi không tốt, chắc họ nghĩ do chúng tôi đã
chia tay nên tôi không còn dây dưa gì với Ðinh Việt nữa, vì vậy cũng
không nhắc lại chuyện này. Cả nhà ba người đều ở nhà, đọc sách rồi lại
đọc sách, Xem tivi rồi lại xem tivi, lên mạng rồi lại lên mạng. Cả gia
đình đều là giáo viên, đều có kỳ nghỉ đông, nhìn mặt bố mẹ mà tôi thêm
phiền.
Ngày thứ tư, Hạ Trường Ninh tới tìm tôi, tôi lấy lý do muốn ra ngoài
hóng giỏ để đi gặp anh ta. Có thể là tôi thực sự muôn biết thông tin về
Ðinh Việt.
Anh ta hẹn gặp tôi ở quán của A Thất. Vừa bước vào quán, A Thất thấy
tôi vào liền vội vàng quay người đi vào trong quầy rượu lấy một chai
Vang đỏ xuống và lau bằng vải trắng, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn tôi.
Sợ tôi đập vỡ tiếp à? Tôi liếc thấy Hạ Trường Ninh đang ngồi trong góc, tôi đã tới quầy trước và nói chuyện với A Thất:
“Rượu này đắt không?”.
A Thất cười hề hề đáp: “Không đắt, không đắt chút nào”. “Sao không dán
giá tiền lên đây? Nếu như tôi có đập tiếp thì cũng phải nhìn giá rồi mới đập”.
Cậu ra run lấy bấy, suýt nữa đánh rơi cả chai rượu.
Tôi đi vài bước rồi quay lại nói tiếp: “Nếu như còn để tôi nhìn thấy các anh đóng cửa không để tôi đi thì… hiểu chứ”.
Cậu ta gật đầu. Thực ra tôi cũng không biết cậu ta có hiếu gì không nữa.
Hạ Trường Ninh nghe thấy liền bật cười, anh ta ngã ngớn ra ghế, điệu bộ không có vẻ gì là nghiêm túc.
Hạ Trường Ninh gọi món, sau đó thành khẩn nói với tôi: “Phúc Sinh,
anh không đọc nhiều sách nhưng ở bên em anh cảm thấy rất vui. Anh chính
thức theo đuổi em, được không?”.
Mọi việc trên đời không có đúng sai, chỉ có nhân quả. Tôi cũng thành
khẩn đáp lại anh ta: “Nếu như bắt đầu thế này thì có lẽ đã khác. Bây
giờ, khác rồi. Hiện tại tôi không muốn có bạn trai”.
Anh ta thở dài, giọng điệu có chút buồn bả: “Ban đầu ai để ý tới em chứ”.
A! A! A! Tôi lại bị anh ta đả kích! Giọng điệu của tôi trở nên lạnh
lùng từ lúc nào không biết: “Ðúng thế, phàm trong ngoại giả chuyết nội,
tôi cũng đâu có để ý anh(15)”.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi hói lại: “Có ý gì?”.
Tôi nửa cười nửa không nhìn anh tạ, lạnh lùng buông lời: ” Sách Liệt từ, thiên Hoàng đế”.
Ánh mát anh ta bổng chốc vừa sâu thẩm vừa đen nháy, nhìn tôi không
chớp, sau đó cao ngạo hất cằm: “Anh đã từng nói nếu em tới ăn cơm anh sẽ thông báo về tình hình của Ðinh Việt. Là tin tốt, anh ta không phạm
tội. Muốn biết nguyên nhân không?”.
Tôi lại bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác vô cùng vui vẻ. Tôi nghỉ
niềm vui và hạnh phúc của tôi viết ngay trên mặt rồi, Hạ Trường Ninh vốn không có ý đợi tôi trả lời mà nói luôn: “Anh không muốn nói cho em
biết, ănxXong thì em về”.
Anh ta rất điềm tĩnh cúi xuống căt sườn bò, cắt tới mức khúc sườn cứ vặn vẹo vòng vòng trong đĩa.
“Dao nên mài sác một chút”. Tôi cũng không cắt được.
Anh ta để dao sang một bên rồi dùng tay cầm dẻ sườn bò lên gặm, động tác vô cùng hoang dã.
“Trước đây ở trong rừng sâu đói quá phải ăn cả kiến còn dính đầy đất, thế này là ngon lắm rồi”.
Thấy tôi không động tĩnh gì, anh ra lại giở giọng châm chọc: “Những người chưa học hành nhiều đều thể cả”.
Tôi bật cười, lấy con dao quân đội Thụy Sỉ trong túi ra, cắt sườn thành từng miếng nhỏ rồi nho nhả xiên lên ăn.
Hạ Trường Ninh nói: “Sao em không mang dao thái rau tới?”.
“To quá, túi của tôi không để vừa”.
“Ninh Phúc Sinh, anh là mãnh thú sao? Em đến gặp anh còn mang theo dao?”.
Tôi gặm sạch miếng sườn, nuốt trôi rồi nói với anh ta: “Anh nhầm rồi, tôi luôn mang theo bên mình, để gọt hoa quả. Đôi phó với lưu manh thì
tôi sẽ gọi 110″.
Hạ Trường Ninh lấy giấy ăn lau tay, không nói thêm câu nào nữa.
Tôi thong thả ăn xong, đặt ba trăm tệ lên mặt bàn và nói: “Ðừng khách khi với tôi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết thông tin về Ðinh Việt”.
Hạ Trường Ninh lập tức đứng dậy, cao giọng nói: “Ông đây ăn cơm