
a lớp cửa kính. Chỉ cách một bước chân nhưng cách
trang trí cổ điển, đơn giản của quán trà cùng với mùi thơm của bánh trà
tỏa ra xung quanh như cách xa trần thế. Nếu như trong cuộc sống hàng
ngày cũng có một nơi như thể này, bước một bước là có thể cảm nhận được
sự thanh bình, yên tĩnh thế này thì tốt biết bao.
Tôi vô thức đẩy cửa bước vào.
Từ Thành Lượng mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, đang ngồi bên bàn bát tiên
kiểu cổ đọc sách. Ngước lên thấy tôi đôi mắt anh ấy chợt sáng lên: “A,
là em à, Phúc Sinh hái trà. Khà khá”.
Tôi đó bừng mặt. Hôm đó sau khi giới thiệu tên mình, anh ấy liền nói: “Ồ, cái tên hay quá, Phúc Sinh, Phúc Sinh, cả đời có phúc”.
“Em đi qua đây nhân tiện ghé vào thăm”. Tôi đáp lại.
Từ Thành Lượng đon đã: “Lại đây ngồi, anh pha trà mời em uống”.
Tay anh ấy rất gầy, các khớp xương nhô ra, trên cổ tay đeo vòng gỗ,
màu nâu đen. Khi pha trà cánh tay rất ổn định, nước trà màu đỏ đậm chảy
ra từ một chiếc ấm màu trắng có hoa văn, sau khi rót vào hai chiếc bát
sứ mỏng nước trà đã có màu đỏ tươi sáng. Đột nhiên tôi nhớ tới câu thơ
“Hồng tô thù, hoàng đảng tửu(18)”. Ðáng tiếc trước mặt là người đàn ông
đã gần bốn mươi tuổi và chẳng hấp dẫn chút nào. Tôi không nhịn được liền mỉm cười.
“Thử đi”.
Tôi cầm chiếc bát sử nhỏ đặt lên trước mũi, cảm thấy không chỉ mùi
thơm của trà mà tất cả mọi thứ ở nơi đây. Từ những chú cá, bụi rêu xanh, bồn đá, những bồn cảnh đặt bên hòn giả sơn cho tới chiễc bát nhỏ tinh
xảo trong tay tôi đã cùng nhau tạo nên vẻ đẹp của trà, khiến tôi có cảm
giác bát trà này uống ngon hơn trà nhà tôi tới vô số lần.
“Thơm lắm!”.
Anh ấy cười khà khà và nói: “Thưởng trà phải nhìn tâm cảnh, trà đạo chính ở trong lòng thanh thản”.
Cũng chính câu nói này khiến tôi yêu trà. Hầu như tuần nào tôi cũng tới Du
Tâm Trai của Thành Lượng thưởng trà, khi thì sau giờ tan ca, khi thì giờ nghỉ trưa, dần dần chúng tôi trở nên thân nhau hơn. Tôi gọi anh ấy là
anh Từ, anh ấy gọi tôi là Phúc Sinh.
Trong mắt tôi anh ấy là người rất uyên bác, giống một người anh trai. Nhưng tôi chưa bao giờ suy nghĩ lung tung cho tới một ngày tôi nhận
được điện thoại của anh ấy. Anh ấy say rượu, giọng nói cũng khác với
bình thường. Anh ấy nói: “Phúc Sinh à, anh biết anh không xứng với em.
Anh đã ba mươi tám tuổi, cũng ly hôn môt lần rồi. Anh thích em, em có
thích anh không?”.
Tôi sững người lại và đáp: “Anh Từ uống say rồi, anh nên nghỉ đi”
“Không, không, Phúc Sinh, em đừng cúp máy. Mỗi lần em ngồi lặng lẻ
trong quán uống trà thật giống một bức tranh. Anh không xứng với em
nhưng anh thích em. Biết không? Em biết không?”.
Giọng anh ấy càng lúc càng lớn, tôi chỉ biết nhỏ nhẹ nói với anh:
“Anh say rồi, anh Từ. Em không có thứ cảm xúc ấy với anh, sau này em sẽ
không tới đó nữa, tạm biệt anh”. Tôi cúp máy, lắc đầu. Rượu rất hại
người. Nó khiến một người đàn ông trưởng thành, điềm đạm trở nên bộp
chộp. Không cần biết là có phải là sau khi say rượu mới thế không, nhưng nói chung sau này tôi sẽ không tới Du Tâm Trai nữa.
Nhưng ngày hôm sau tôi nhận được hoa. Không phải người của cửa hàng
hoa mang tới mà Từ Thành Lượng cầm hoa đứng đợi tôi ở cổng trường.
Tôi không nhận.
Anh ấy cười nói: “Phúc Sinh, cuối cùng thì anh cũng đã nói ra rồi. Cho dù anh không xứng với em nhưng anh vẫn muốn thử một lần”.
“Xin lỗi, em không nhận lời được. Em không muốn tìm bạn trai, và em cũng không thích anh”. Tôi cúi đầu từ chối.
Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi đặt bó hoa vào: “Không có gì phải xin
lỗi cả. Chúng ta là bạn bè, nói chung không thể vì anh thích em mà chúng ta không làm bạn được nữa”. Câu nói này dội thẳng vào tim tôi. Từ ngày
tiếp xúc với Từ Thành Lượng, tôi cũng rất yêu thích Du Tâm Trai của anh
ấy. Anh ấy không miễn cưỡng nên tôi cũng rất vui. Cho dù sau này tôi
không tới đó nữa nhưng tôi vẫn quay sang mỉm cười với anh ấy. “Có thời
gian rồi nhất định phải đến chổ anh nhé! À đúng rồi, mai anh nhập một
loạt trà thượng hạng về, em tới thưởng thức nhé”. Anh ấy nói xong rồi về luôn.
Hôm sau tôi không có ý định đến đó thì anh ấy lại gọi điện thoại, nói tôi nhất định phải tới.
Không từ chối được tôi đành nhận lời.
Từ Thành Lượng thành thục pha trà và giảng giải cho tôi nghe kiến thức về trà Phố Nhĩ, cũng không nhắc gì tới chuyện khác cả.
Tôi rất tò mò không hiểu sao anh ấy tại tinh thông về trà tới vậy.
Từ Thành Lượng cho tôi xem một cuốn album, trong đó đều là ảnh anh ấy tham gia các cuộc thi tài về trà ,còn có ảnh đoạt giải nữa, tôi xem mà
vô cùng bái phục
“Muốn học trà nghệ không?”. Anh ấy rửa cốc trà và nhìn tôi với ánh mắt khích lệ. Tôi học cách dùng ấm nước làm nóng cốc.
Sau đó anh ấy nắm chặt tay tôi và nói: “Phượng hoàng gật đầu ba lần
phải thể này!”. Bị một người đàn ông mình không thích nắm tay hóa ra lại khó chịu đến vậy! Tôi run người và rút tay ra, lắp băp nói: “Buối chiều em dạy tiết một, em phải về trường chuẩn bị”.
Anh ấy ngăn tôi lại và dịu dàng nói: “Phúc Sinh, trước đây trong trà viên em như một chú chim, bây giờ lại giống một chú thỏ”.
Anh ấy đứng rất gần tôi, gần tới m