
ếp theo tôi không có ý bước vào nữa. Anh ta chuẩn bị
bước vào thì tôi nói: “Anh cứ từ từ mà xem, tôi về trước đây”.
Hạ Trường Ninh cũng không bước vào các cửa hàng nữa, có điều đi qua
mỗi cửa hàng anh ta đều chào hỏi chủ cửa hàng, chủ cửa hàng liền chạy ra ngoài nói chuyện với anh ta, anh ta lại lặp lại màn giới thiệu hết lần
này đến lần khác, ánh mắt mờ ám lại nhìn lên người tôi. Tôi bắt đầu hối
hận tại sao mình lại đi bộ về nhà cơ chứ! Lại còn đồng ý để anh ta đưa
tôi về. Thực sự là tự nhặt đá giáng vào chân mình rồi.
Tôi nghi ngờ anh ta là dân xã hội đen thu tiền bảo kê, vì thế mới có
thể quen biết nhiều chủ cửa hàng ở con phố này như thế được chứ.
Cuối cùng không nhịn được tôi lên tiếng hỏi: “Anh quen hết à?”.
Anh ta cười thành tiếng và nói: “Không quen thì chào hỏi làm gì?”.
Tôi ngu! Tôi ngu được chưa?
“Có nơi là do công ty anh lắp đặt camera cho, có nơi là bạn của bạn,
chơi lâu thì thành bạn bè hết. Em trai anh làm ở đồn công an gần đây nên anh thường xuyên đến!”. Anh ta giải thích một lượt.
Tôi chẳng nói gì cả, đến cửa nhà, tôi mới nhẹ nhõm nói tạm biệt anh ta, ý là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta gọi tôi lại và nói: “Phúc Sinh, dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng cũng tính là bạn bè, đúng không?”.
Bạn bè? Tôi có thể cứng rắn mà nói: “Hạ Trường Ninh, chúng ta không
phải bạn bè” sao? Sáng sớm đi mẹ tôi đã dặn đừng để mối quan hệ này căng thẳng quá, bạn bè cũng có nhiều loại, chúng tôi là loại “bạn bè” sẽ
không gặp lại nhau nữa! Tôi gật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Ai mà biết được cái gật đầu này lại trúng chiêu của anh ta.
Hạ Trường Ninh cười khà khà nói: “Cuối tuần rỗi không? Bạn anh rủ đến trường bắn chơi?”.
“Tôi phải lên lớp, không rỗi”. Tôi cứ nghĩ trả lời thế này là xong chuyện rồi.
Anh ta còn cười tươi hơn nữa: “Chúng ta đến câu lạc bộ ăn cơm tối rồi bắn mấy phát, không ảnh hưởng đến giờ lên lớp ban ngày của em đâu”.
“Tối mẹ tôi…”.
“Chắc chắn sẽ đưa em về trước chín giờ ba mươi phút, không giống như
hôm qua đâu. Hôm qua đúng thực là bạn bè anh nói chuyện nhiều nên không
đi về sớm được”.
Tôi còn có thể nói gì được nữa sao, chỉ còn cách gật đầu. Trước mặt Hạ Trường Ninh tôi sắp biến thành con gà mổ thóc rồi.
Anh ta thuận tay đưa túi đồ cho tôi và nói: “Của em”.
“Tôi không cần”. Tôi biết ngay là sẽ thế mà. Định chơi trò viên đạn bọc đường sao, tôi thừa hiểu anh ta định làm gì.
“Đằng nào cũng mua rồi, toàn mua số của em, không mặc thì lãng phí.
Những cô bạn gái anh quen không ai gầy như em cả. Đều là bạn bè, đừng
như người ngoài thế chứ!”. Anh ta nói vô cùng tự nhiên.
Làm sao tôi có thể mắc lừa anh ta được chứ, tôi cười nói: “Vậy cứ để nó lãng phí đi”.
Hạ Trường Ninh sững lại, anh ta cũng không ép tôi nhận, đành cầm lấy túi đồ rồi nói “tạm biệt” và đi luôn.
Về đến nhà tôi vẫn không thể hiểu được vì sao đột nhiên tôi lại thành bạn bè với anh ta? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần này tới trường bắn với
anh ta chứ? Chẳng phải tôi đã quyết sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa
sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại. Cuối tuần tôi không thể đi được,
tuyệt đối không thể.
Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít tách một
cái, nát bươm, tôi khẽ rùng mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương
với tên bác sĩ này.
0o0
Mẹ tôi sau khi nghe tôi kể xong mọi chuyện liền tán thưởng: “làm
đúng lắm, tuyệt đối không được tùy tiện nhận quà! Dù nhà ta với nhà cậu
ấy không so được, nhưng không thể để cậu ta coi thường chúng ta được.
Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh có tiền là việc của cậu ta, sau này có tặng đồ đắt nữa con cũng không được nhận, biết chưa?”.
Tôi dở khóc dở cười nói với mẹ: “Không phải nhận quà của anh ta thì
anh ta sẽ coi thường mình, mà quan trọng là con không có cảm tình gì cả, con không thích anh ta”.
Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nghiêm mặt lại nói: “Phúc Sinh, ý con
là nếu con có cảm tình với cậu ấy, con thích cậu ấy thì con sẽ nhận số
quần áo năm nghìn tệ kia hả?”.
Thảm rồi, sắp bị mẹ dạy dỗ đến nơi rồi. Ai cũng bảo thành phần tri
thức thì thanh cao, thực ra tôi thấy lòng tự tôn trong người họ quá mạnh mẽ. Bố mẹ tôi lo lắng người ta nói ra nói vào. Họ không phản đối việc
tìm một người có điều kiện nhưng lại sợ người khác nói con gái ham hố
lấy người nhiều tiền của. Tôi cúi mặt ăn cơm, vừa ăn vừa tỏ rõ thái độ:
“Dù thích anh ta con cũng không lấy, dù quà cáp có đắt mấy cũng không
nhận. Ý con là con cũng không thích anh ta”.
Bố mẹ tôi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy việc dạy dỗ tôi từ nhỏ đến giờ rất thành công.
Thấy tôi không có tình cảm với Hạ Trường Ninh, mẹ tôi đã chuẩn bị giới thiệu đối tượng xem mặt thứ hai cho tôi.
Lần này là Hà Cổ, con trai của dì Cổ, ngày bé còn chơi chung trong
một cái sân lớn, anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, bây giờ đang làm bác sĩ ở
bệnh viện thành phố.
“Không những biết ngọn nguồn gốc tích rồi, mà
nhà ấy cũng môn đăng hộ đối với nhà ta. Hơn nữa, có con rể làm bác sĩ,
trong nhà có ai ốm đau thì tiện quá còn gì!”. Mẹ tôi rất hài long với
điều kiện của Hà Cổ.
Tôi nghĩ lại một hồi lâu, c