
ố gắng tìm kiếm người tên Hà Cổ trong đám trẻ hay chơi đùa cùng nhau hồi xưa.
Lần gặp mặt này bình thường hơn, gia đình tôi ăn cơm với gia đình Hà
Cổ. Hà Cổ là người rất bình thường, không nói nhiều chũng chẳng nói ít , tướng mạo cũng bình thường, kiểu như nếu ném vào đám đông thì nháy mắt
một cái là chẳng tìm thấy đâu nữa.
Tôi và anh ta quả thực rất tương xứng, hoàn cảnh gia đình như nhau, ngoại hình cũng tương đối, tính cách cũng khá nhẹ nhàng nữa.
Tôi không phải là người đặc biệt hướng ngoại, cũng không lanh lợi
lắm, chỉ khi nào đi với đám Mai Tử thì mới nói nhiều hơn một chút, bình
thường cũng khá trầm tĩnh. Hà Cổ cũng không nói nhiều, có nói cũng chỉ
nói mấy câu khách sáo để không khí không chìm vào im lặng.
Bố mẹ hai bên lại nói chuyện vô cùng sôi nổi, vô cùng vừa ý.
Nếu như thành thông gia rồi thì hai bên vốn đã là bạn bè, hai bà mẹ
lại có tiếng nói chung. Nghề giáo viên và bác sĩ lại rất được hai bên
phụ huynh ưng ý.
Chỉ là tôi không có cảm giác tim đập rộn rã hay đỏ mặt.
Theo lời mẹ tôi nói thì: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên là viết trong tiểu thuyết, là diễn trên ti vi, hai đứa cứ gặp nhau là có cảm xúc ngay”.
Hà Cổ hẹn tôi thứ bảy ăn tối ở quán Thực Cổ Trai, bản thân tôi không
muốn đến trường bắn với Hạ Trường Ninh chút nào. Tôi không có thiện cảm
với Hạ Trường Ninh, tự nhiên cũng không nghĩ việc này làm gì. Nhưng nếu
biết trước hôm nay sẽ ăn gì thì tôi thà đi tới trường bắn với Hạ Trường
Ninh còn hơn.
Hà Cổ gọi ba món ăn và một món canh. Khi tôi đến nơi anh ta đã gọi
xong rồi. Về lý mà nói, anh ta nên đợi tôi đấn, cho tôi xem thực đơn rồi mới gọi món, thế mới lịch sự. Hà Cổ cười nói: “Chắc chắn là em chưa ăn
bao giờ nên anh gọi trước rồi”.
Quán Thực Cổ Trai này tôi chưa đến bao giờ, anh ta đã gọi món nên tôi chỉ còn biết cười mà đợi.
Lát sau món ăn được mang lên, có châu chấu hương cá, bọ xít xào, ve sầu rán.
Hà Cổ gắp một con châu chấu cho vào bát tôi rồi cười khà khà nói:
“Phúc Sinh, em còn nhớ ngày bé chúng ta hay đi bắt châu chấu bên đường
sắt rồi nướng ăn không? Anh còn nhớ là em bẻ chân châu chấu ăn giống như chân gà chọi ấy, ăn vô cùng nhẹ nhàng, không giống anh, nhai rau ráu
phát là hết”.
Tha lỗi cho tôi, tôi thực sự không nhớ trước đây còn có chuyện như
thế. Cho dù tôi không nhớ được thì có chuyện thế này rơi vào đầu tôi
khiến tôi có cảm giác không thoải mái chút nào.
Tôi nhẹ nhàng bứt từng chân châu chấu ra ăn như chân gà chọi sao? Dạ dày tôi đang co rút.
Trong mắt Hà Cổ ngập tràn những hồi ức. “Hồi đó anh còn nghĩ, dáng vẻ khi ăn của em thật đáng yêu, ăn vô cùng ngon miệng, anh không kiềm chế
được liền ăn một con”.
Anh ta ăn châu chấu vì bị tôi hấp dẫn sao?
“Chắc em không biết chứ hàm lượng protein của các loại côn trùng này
rất cao, anh bị nghiện ăn rồi. Đây là bọ xít xào, em nhìn nó nhiều mỡ
thế này chứ thực ra khi cho vào chảo không cần cho mỡ, bọ xít tự tiết ra mỡ”. Hà Cổ vừa nói vừa vừa gắp một con bọ xít bị xào cứng hết cả chân
cho vào miệng.
Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít tách một
cái, nát bươm, tôi khẽ rung mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương
với tên bác sĩ này.
“Khà khà, lớn rồi nhưng lại nhát gan, đúng không? Không sao đâu, em
đừng nghĩ tới hình dáng của nó, cứ ăn là xong, vị ngon lắm!”. Đồng chí
Hà Cổ này rất cố gắng, rất quan tâm, anh ta gắp một con ve, bỏ đầu bỏ
đuôi đi, giống như bó vỏ tôm rồi bỏ cổ con ve vào bát của tôi.
“Phần cổ ve toàn thịt nạc, ăn rán thế này thơm lắm”.
Tôi hít sâu một cái rồi nói với anh ta: “Không đâu, em không nuốt được”.
Việc này không phải tôi thích giả vờ là được. Tôi thực sự không nuốt
được, mà không chỉ có thế, cả người tôi bây giờ cảm giác như có côn
trùng đang ngọ nguậy.
Hà Cổ lấy làm tiếc nuối, anh ta thở dài rồi
nói: “Anh còn nghĩ ăn những thứ này có thể cùng em nói chuyện chơi đùa
ngày xưa nữa. Thôi, không ăn được thì đừng miễn cưỡng. Chúng ta đi đi”.
Đang nói thì có người mang một nồi canh tới. Hà Cổ cười và giới
thiệu: “Đây là món canh đặc biệt của cửa hàng đấy, không sao đâu, em
không ăn thì cũng nhìn một chút đi. Tên món canh là Thủy triều dâng
trào, canh là canh chua, cho chút rượu vào, giống như cách làm tôm say
đó”. [Đây là cách cho tôm vào rượu, tôm sẽ say cho đến chết (ND)'>
Tôi tò mò nhìn anh ta mở vung nồi canh, bên trên mặt nồi còn nổi một lớp màu trắng như hoa.
Hà Cổ dường như đang háo hức chờ điều gì đó xảy ra vậy, anh ta vẫn
luôn miệng nói: “Đợi chút, sắp được rồi. Nhìn này, động đậy rồi, tên món ăn có thấy đúng không? Những con giòi này một khi tỉnh rượu sẽ cựa
quậy, tựa như thủy triều dâng…”.
Tôi đã phi thẳng ra ngoài quán Thực Cổ Trai và nôn thốc nôn tháo. Giòi! Anh ta bảo tôi ăn con giòi còn sống, còn đang ngọ ngoạy!
Hà Cổ chạy theo tôi và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ: “Phúc Sinh,
chẳng phải em rất can đảm, rất thích những thứ mới lạ đầy kích thích
sao?”.
Phút chốc trong đầu tôi bỗng nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Hồi đó còn ở
dưới thị trấn, mẹ tôi chưa chuyển về trường tiểu học trong thành phố,
đám con gái công nhân viên tron