
iệc như thế này thì anh ấy sẽ tự nói cho tôi
biết. Chào cô”.
Tính cách của Ngũ Nguyệt Vy trước giờ luôn coi mình là duy nhất, cằm
dưới cô ấy lại hếch lên, lạnh lùng cười: “Tôi chỉ hy vọng cô không phải
là loại con gái yêu đương lăng nhăng, ở bên Hạ Trường Ninh lại nghĩ tới
người đàn ông khác”.
“Liên quan gì tới cô!”. Không khí thoải mái vừa được xây dựng cách
đây không lâu đã bị đập tan. Tôi vừa tức vừa lo, nhìn ánh mắt Ngũ Nguyệt Vy tôi có thể nhìn thấy chuyện này không thể là giả được. Cô ấy đặc
biệt tới đây tìm tôi chính vì muốn thông báo chuyện này.
Rời khỏi quán trà tôi gọi điện ngay cho Hạ Trường Ninh, hỏi thẳng
luôn mà không hề vòng vo: “Con trai Dật Trần là của anh, đúng không?
Phải không?”.
“Em đang ở đâu?”.
Trái tim tôi lạnh băng. Đúng, chăc chăn là như thê, anh ấy không hề
dứt khoát phủ định. Nhưng tại sao, sao anh ấy không nói với tôi? Tôi cố
hỏi câu này, đúng hơn là hét lên. Tôi không biết mình bận tâm chuyện anh ấy và Dật Trần có con trai hay là để ý việc anh ấy không hề nói với tôi chuyện này.
“Phúc Sinh, em nghe anh nói…”.
Tôi cúp máy. Tôi thực sự không biết nói gì nữa.
Hạ Trường Ninh tới nhà, bố mẹ tôi đi vắng. Anh ấy đứng ở cửa và rất
thông minh khi gọi vào máy bàn nhà tôi. Tôi vừa nhấc máy anh ấy nói
luôn: “Anh ở ngoài cổng nhà em, em không muốn để hàng xóm xem trò cười
đấy chứ?”.
Ghét nhất là cái tên này luôn biết cách nắm bắt tâm lý người khác.
Tôi mở cửa rồi nhảy sang một bên, chỉ vào ghế sofa và đáp: “Anh ngồi yên cho em, cấm động đậy!”.
Anh ấy nghe lời ngồi xuống, nghiêm túc nói với tôi: “Chuyện này anh
luôn muốn xác nhận rõ ràng rồi mới nói cho em biết. Em còn nhỏ, có thể
không hiểu được cảm giác của anh”.
“Nhưng anh biết cảm giác của em không? Em là người đợi anh thông báo
kết quả sao? Là con trai anh thì sao? Bây giờ Dật Trần có một mình, anh
sẽ vì món nợ ân tình nhiều năm trước mà lấy cô ấy sao?”.
Hạ Trường Ninh thở dài một tiếng, đầu dựa vào thành ghế, mắt nhắm
nghiền, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi: “Phúc Sinh, nói thật là anh không biết. Đưa Dật Trần về đó anh mới biết, nguyên nhân chính gia đình cô ấy muốn
gạt bỏ cô ấy vì đứa bé đó không phải con của chồng cô ấy. ở Thâm Quyến
anh đã gặp đứa bé, bố Dật Trần gọi nó là “Hạ Hạ”- tên nó là Trần Hạ. Em
có biết cảm xúc của anh như thế nào không? Anh cảm thấy vô cùng mịt mù.
Anh hỏi thì cô ấy nói không phải con anh. Anh mới đề nghị đi xét nghiệm
ADN thì cô ấy nhất quyết không đồng ý. Mấy ngày qua anh suy nghĩ mãi về
vấn đề này. Nếu là con của anh thì anh phải làm thế nào?”.
Tôi ngồi cách anh ấy tầm hai mét. Tôi nhìn thấy anh ấy nhắm mắt khi
nói những điều này với tôi, trong lòng dội lên cảm giác rất xót xa. Tôi
cũng không biết phải làm thế nào. Nếu như đứa bé thực sự là con của Hạ
Trường Ninh thì tôi phải làm thế nào đây?
Hạ Trường Ninh mở choàng mắt đi tới và ôm chầm lấy tôi: “Phúc Sinh,
em có thể thông cảm được cho anh thì tốt, không thể thông cảm cũng không sao, anh thật lòng với em”. Chấp nhận Hạ Trường Ninh có nghĩa là tôi
sắp phải làm mẹ kế? Đầu tôi không hiểu sao lại bật ra ý nghĩ khiến tôi
rùng mình này. Tôi thực sự chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Với tính cách của Hạ Trường Ninh thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Phúc Sinh, hãy bình tĩnh, để anh cũng bình tĩnh. Cho dù kết quả có
thế nào chăng nữa thì anh vẫn thực sự nghiêm túc với em”. Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói.
Tôi tin, tôi tin tưởng, nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Dật Trần khoác tay anh, dựa vào anh.
“Cô ấy… có thể thấy cô ấy chưa hề quên tình cảm với anh…”.
Hạ Trường Ninh thô lỗ ngắt lời tôi: “Không phải chuyện đó! Phúc Sinh, anh đang đau đầu không phải vì chuyện đó”.
Tôi nhìn anh, một người luôn có chủ kiến, một người đã hiểu hết mọi chuyện như anh ấy đang có tâm trạng vô cùng nặng nề.
Nếu như đứa bé là con trai anh, vậy thì câu chuyện chia tay năm đó của anh và Dật Trần sẽ có phiên bản như thế nào?
“Bình tĩnh một chút đi”. Hạ Trường Ninh nhìn tôi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, anh ấy cầm áo vest rồi ra về.
Lúc đóng cửa, tôi nghĩ, có lẽ số phận đã sắp đặt, tôi không có cái
phúc phận ấy. Hai hôm sau tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi không gọi điện báo cho Hạ Trường Ninh, tôi nghĩ nếu anh ấy đã nghĩ kỹ cách
giải quyết thế nào thì anh ấy sẽ tới tìm tôi.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh nhắn tin cho tôi, anh ấy phải đi Thâm Quyến một chuyến. Anh ấy nói:
“Em đợi anh trở về”.
Những ngày xuân tươi đẹp của vùng Giang Nam đã trôi qua. Trên những
cây phượng hoàng đã bắt đầu đâm những mầm hoa màu hồng đào, những đám lá non xanh ngày một rậm rạp thêm dưới ánh mặt trời chói chang.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Trường Ninh chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Thỉnh thoảng có dịp đi qua công ty anh ấy tôi lại ngước đầu lên nhìn.
Tôi gọi 114 hỏi số điện thoại công ty anh ấy, rồi bảo Mai Tử gọi. Cô
ấy dập máy rồi thở dài: “Giám đốc Hạ đi vắng, mời cô để lại lời nhắn”.
“Không sao. Cậu bảo cậu họ Mai. Cậu muốn tìm anh ấy để hỏi chút chuyện, cũng là điều bình thường mà”.
“Phúc