
phòng, lại trở lại viện, dễ dàng đem thân thể Hoa Quế to con ôm, đi vào trong nhà.
Lam Thư Nguyệt có chút
kinh hãi nhìn Hoa Quế bị nhấc lên, thật lo lắng hắn sẽ không cẩn thận để cho
đầu nàng ấy đụng cái bàn, cái ghế .
"Phu quân, phiền
toái chàng đem Hoa Quế thả vào trên giường nàng." Dẫn hắn đi tới gian
phòng nhỏ phía sau giường của nàng."A, nhẹ. . . . . . Một chút."
Không còn kịp rồi.
"Bịch" một tiếng, Long Nghiêm đã đem Hoa Quế vứt xuống trên
giường.
Lam Thư Nguyệt co rúm lại
một chút, xem ra Hoa Quế muốn ngất lâu hơn.
"Nàng ta ngủ nơi
này?" Chân mày hắn nhíu lại.
"Ừ, có cái gì không
đúng sao?" Lam Thư Nguyệt nghi vấn. Đây là chỗ ngủ thuộc về thiếp thân tôi
tớ, để ngừa ban đêm chủ tử có chuyện gọi đến.
"Không tốt."
Hắn nói ngắn gọn.
"Không tốt? Tại
sao?"
"Cản trở." Long
Nghiêm nói thẳng, không gian riêng tư, hắn không thích có người ngoài xâm nhập.
Hắn đi tới hành lang Tú
khinh lâu nhìn một vòng, chỉ vào một gian phòng ngủ ở trong sân cách tân phòng
xa nhất.
"Để cho nàng ta ngủ
gian phòng kia."
Gian phòng kia là phòng
khách, là dành cho bằng hữu tới chơi để ở, chỉ tiếc chưa từng sử dụng qua, bởi
vì nàng cũng không có bằng hữu thân mật.
"Vậy theo ý phu
quân." Lam Thư Nguyệt có chỗ không hiểu, nhưng cũng không có ý tứ phản
đối.
Dù sao gian phòng kia
trống không cũng là trống không, hơn nữa cái giường này đối với Hoa Quế mà nói
đúng là quá nhỏ, ngủ gian phòng khách có thể thoải mái hơn. Chỉ là. . . . . .
Hoa Quế có thể không dễ
dàng đáp ứng như vậy đi!
Quả nhiên, như nàng dự
liệu , Hoa Quế sau khi tỉnh lại vừa nghe đến đề nghị của nàng, lập tức kháng
nghị mạnh, nàng cùng Lam Thư Nguyệt dây dưa gần nửa canh giờ, cho đến lúc bữa
tối kết thúc, vẫn không thể nào làm cho Hoa Quế trung thành tận tâm chuyển chỗ
ở.
Đến khi đi ngủ, Hoa Quế
giúp nàng thay quần áo rửa mặt xong, cố chấp chuẩn bị trở về gian phòng nhỏ phía sau thì Long Nghiêm biến mất cả buổi chiều đã trở về phòng
nhìn thấy nàng ấy vẫn còn, mắt lạnh trừng, rống lên một tiếng"Cút ra
ngoài", Hoa Quế mới giật mình tông cửa xông ra, dời đến phòng khách kia.
Khụ! Lam Thư Nguyệt chịu
đựng cười, sớm biết vừa bắt đầu nên để cho hắn mở miệng, làm nàng nàng nói xong
miệng đắng lưỡi khô. . . . . .
Một chén chất lỏng nóng
hổi lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng nghi ngờ nhìn về phía Long Nghiêm.
"Đây là?" Nàng
nghi hoặc, hít vào một hớp nhiệt khí, cảm giác có vị ngọt nhàn nhạt.
"Uống nó." Long
Nghiêm không có giải thích, ngồi xuống mép giường, đem cái chén đặt trong tay
nàng: "Từ từ uống, còn có chút nóng."
Nàng có chút nghi ngờ,
nhưng cũng không cự tuyệt, nâng chén lên, từ từ uống xong, khi chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ họng của nàng, lập tức làm cổ họng nàng
hết ngứa.
Giương mâu kinh ngạc,
nhìn hắn.
"Uống rất
ngon." Mùi thơm ngát ngọt lịm, không có bất kỳ mùi thuốc nào.
"Về sau nàng đem nó
thay nước trà để uống."
"Được." Lam thư
Nguyệt cười nhẹ, không có dị nghị.
"Còn có, cái này cho
nàng." Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ bên ngoài trang trí tinh
tế nhã nhặn, cổ bình dùng một dây màu đỏ buộc lại, hắn đem dây đỏ buộc vào cổ
của nàng.
"Đây là cái
gì?" Vừa mới bái đường thành thân, hắn đưa nàng rất nhiều đồ.
"Đây là đan dược bảo
vệ mệnh nàng, nếu như đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, trước tiên có thể
uống một hay hai viên, biết không?"
Lam Thư Nguyệt đặt chén
trà xuống, cầm bình sứ trước ngực, chẳng lẽ cả buổi chiều hắn bận rộn làm hai
chuyện này sao? Hắn vì nàng mà lo lắng như vậy, làm cho nàng cảm thấy trong
ngực thật ấm áp.
Xem ra tròn trịa thật sự
thay nàng chọn một vị hôn phu tốt!
Từ từ uống chén thuốc vì
nàng mà điều chế, uống xong, Long Nghiêm nhận lấy cái chén, đặt lại trên bàn.
Nhìn bóng lưng hắn anh
tuấn, Lam Thư Nguyệt mới đột nhiên nghĩ đến, tối nay, là đêm động phòng hoa
chúc..
"Sao vậy?" Xoay
người, liền tiến đến bên nàng, hai tròng mắt xấu hổ mang e sợ rất mỹ lệ, trái
tim Long Nghiêm nóng lên, ở mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng lau miệng nàng bởi
vì e lệ mà cúi đầu.
Thẹn đỏ mặt, nàng lắc đầu
một cái.
"Nguyệt, nhìn
ta." Hắn khêu gợi nói nhỏ, hai tay nhẹ nhàng chạm mặt của nàng, chậm rãi
nâng lên.
"Phu quân. . . . .
." Đối với ánh mắt chăm chú của hắn, Lam Thư Nguyệt lại càng đỏ mặt.
"Gọi ta Long
Nghiêm." Hắn thật thấp nói ra, hai tay ôn nhu trên mặt nàng không tự chủ khẽ vuốt ve, thật sâu chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nàng
toả ra ôn nhu như nước.
". . . . . . Long
Nghiêm." Ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, một hơi chưa nhắc tới, môi mỏng
liền ngăn lại cánh môi phấn nộn của nàng."Ừm. . . . . ." Than nhẹ một
tiếng, nàng e lệ nhắm mắt lại, nụ hôn của hắn có mãnh liệt, nhưng cũng
có kiên nhẫn vô cùng, cho đến khi nàng không tự chủ khẽ mở đôi môi đỏ mọng,
nghênh đón hắn cuồng bá xâm
lấn.
Hồi lâu, hắn mới không nỡ
buông nàng ra, nhẹ mổ mấy cái, thở dài, đè xuống dục vọng dường như muốn nổ
tung.
"Còn không
được!"
Lam Thư Nguyệt chậm rãi
phục hồi lại tinh thần, "Cái gì?"
" Thân thể
nàng vẫn không thể chịu đựng h