
, cùng với tính
tình có chút duy ngã độc tôn. Hắn đối với nàng rất tốt,
nàng nhớ trong lòng, cho nên đáp án của hắn có lẽ không nhất định là thật,
chẳng qua là bởi như vậy, lại nảy sinh ra một vấn đề khác, tại sao hắn sẽ "muốn" cùng một ấm sắc
thuốc như nàng thành thân đây?
Nàng biết mình có
mấy phần thùy mị, cô nương mỹ mạo khoẻ mạnh so với mình nơi nào cũng có, hơn nữa lấy thân thế của
hắn muốn cô nương loại gì
không có đây? Tại sao lại là nàng?
Nàng không có đáp án.
Mùa xuân bất tri bất giác
lặng lẽ phủ xuống, nhiệt độ tiết trời ấm lại, trên đất tuyết đọng hòa tan, ngọn cây đâm chồi nảy lộc, Lam
trang trên dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tiểu thư nhà bọn họ chịu đựng
được qua một mùa đông.
"Tiểu thư!" Hoa
Quế bưng khay thật to, bên trên để một nồi cháo cùng thuốc bổ mỗi ngày sau ba
bữa cơm cần phải uống đi tới Tú khinh lâu, nhìn thấy Lam Thư Nguyệt đứng ở vườn
hoa bên cạnh, lập tức hô to một tiếng.
"Ô a"
Lam Thư Nguyệt bị sợ giật
mình, "Quế, Hoa Quế? Em làm ta sợ muốn chết." Cuống quít vuốt ngực,
nàng thấp giọng khiển trách.
"Tiểu thư, nàng mới
làm nô tỳ sợ giật mình đấy!" Hoa Quế xông lên trước, đem khay trên tay để
ở một bên trên ghế đá, lại cưỡng bách đỡ tiểu thư
dậy."Ssáng sớm tiểu thư lại không có mặc áo khoác bỏ chạy ra ngoài, tiểu thư không sợ lạnh,
nhưng là Hoa Quế không thể để
cô gia trách tội!"
"Hoa Quế, ta có mặc,
chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay khí trời tốt vô cùng, cho nên cởi ra rồi,
không có gì đáng ngại." Nàng chỉ chỉ áo khoác trên giáp trụ ở trên cây
khô.
"Dĩ nhiên quan trọng,
nếu không quan trọng, Hoa Quế nói với cô gia, tiểu thư khẳng định không phản
đối đi?" Hoa Quế vội vàng đem áo khoác cầm tới vì nàng phủ thêm.
"Hoa Quế, ta mới là
chủ tử của em, đúng không!" Lam
Thư Nguyệt cong môi.
"Tiểu thư đương
nhiên là, nhưng cô gia cũng vậy, hơn nữa cô gia rất đáng sợ, nếu khiến tiểu thư
có nửa điểm sai lầm, Hoa Quế nhất
định sẽ bị cô gia chia thành tám khối ." Nàng mới không dám vuốt râu hùm.
"Phu quân không có
dữ như vậy, em quá khoa trương." Nàng bây giờ không hiểu tại sao Hoa Quế e
ngại Long Nghiêm như vậy.
"Dạ dạ dạ, cô gia
không có dữ như vậy, như vậy tiểu thư không phản đối Hoa Quế tố cáo với cô gia
sao?"
"Này. . . . . . Dĩ
nhiên không thể!" Lam Thư Nguyệt trừng nàng một cái, Hoa Quế lại dám bán đứng nàng.
"Cho nên nói sao,
tiểu thư an phận một chút, mặc dù thân thể có cải thiện, nhưng là cô gia không
phải nói, ít nhất phải điều dưỡng nửa năm trở lên sao? Hiện nay mới chỉ hơn một
tháng, tiểu thư bắt đầu không ngoan."
"Em cùng tròn trịa
đều là phản đồ, sau khi có Long Nghiêm không đem ta làm chủ nhân ." Nàng
không nhịn được oán trách, tròn trịa hiện tại cả ngày lẫn đêm đều đi theo Long
Nghiêm, thật làm cho nàng đỏ mắt!
"Tiểu thư, nàng đang
oán trách tròn trịa không hề đi theo bên cạnh nàng, hay là ghen tỵ tròn trịa có
thể đi theo cô gia?"
"Ta đương nhiên là.
. . . . . là . . . . ." Ghen tỵ với tròn trịa? Nàng kinh ngạc, miệng mở rộng, trời ạ, nàng lại ghen tỵ với tròn trịa
có thể đi theo bên cạnh Long Nghiêm!
"Là cái gì?"
Hoa Quế ha ha cười một tiếng."Tiểu thư, nàng rất thích cô gia có đúng hay
không?"
Trực giác muốn phản bác
nhưng nàng nghĩ, Long Nghiêm là phu quân của nàng, hắn đối với nàng quan tâm
như vậy, nàng thích hắn là rất bình thường a!
Vì vậy nàng gật đầu một
cái."Đúng vậy, ta rất thích chàng."
"Tiểu thư thích cô
gia là chuyện đương nhiên, bởi vì cô gia đối với tiểu thư thật tốt, cũng thay
tiểu thư suy nghĩ mọi việc, nhưng. . . . . . Hoa Quế vẫn cảm thấy cô gia
rất đáng sợ." Nàng le le lưỡi.
"Đúng rồi, phu quân đâu?
Buổi sáng khi tỉnh lại không thấy chàng." Thành thân tới nay là lần đầu
tiên khi nàng tỉnh lại đã không thấy người bên gối đâu, để cho nàng trong nháy
mắt cảm thấy giật mình, sau đó tràn đầy mất mát. Vẻn vẹn hơn một tháng, nàng có
thói quen có hắn bên cạnh, khi hắn chăm chú nhìn nàng tỉnh lại.
"Hoa Quế cũng không
rõ, chỉ biết là trời vừa mới sáng, có một phong thư gửi cho cô gia, cô gia nhận
tin liền giao phó Hoa Quế chớ quấy rầy tiểu thư, sau khi tiểu thư tỉnh nhớ để
cho tiểu thư ăn dược thiện, uống thuốc, sau đó liền ra ngoài.
"Đi ra ngoài đã bao
lâu?"
"Gần một canh
giờ!" Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút."Tiểu thư vẫn là đi vào nhà,
trước ăn dược thiện, đợi lát nữa còn phải uống thuốc."
"Ừ." Đứng lên,
chậm rãi đi vào trong nhà, Lam Thư Nguyệt có chút không yên lòng, không có phát
hiện Hoa Quế đem dược thiện chuẩn bị xong thì đúng lúc Long Nghiêm đi vào
trong, giơ tay lên cho Hoa Quế lui.
Hắn đứng cách xa hai
bước, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, điều dưỡng hơn một tháng, sắc mặt của nàng mặc dù còn có vẻ tái
nhợt nhưng cũng không còn xanh xao nữa, hắn ước chừng chưa tới ba tháng, thân thể của nàng sẽ hồi phục rất
nhanh.
Đột nhiên, chân mày hắn
khẽ nhíu, cất bước tiến lên nâng bàn tay lau gò má nàng. Vì sao lại lạnh như
băng?
"A!" Lam Thư
Nguyệt thấp giọng kêu lên, đột nhiên bị đụng
chạm làm nàng sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần, sau nhìn rõ rà