
trang hắn đã thấy qua nó hung dữ thế nào, hắn
một chút cũng không muốn cùng nó ngồi chung một chỗ.
"Nó sẽ yên
lặng."
Long Hoa nhìn chằm chằm
tròn trịa, tròn trịa cũng nhìn chằm chằm hắn, nhưng một người một mèo cũng
không lên tiếng nữa.
"Được rồi! Đệ không
cùng con mèo thối so đo. Đại ca, huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của đệ, làm
sao đến bây giờ mới tới?"
"Ta mang Thư Nguyệt
đến 『 Nguyệt hồ 』 tản bộ thưởng xuân, trở về chậm." Hắn là quên mất
thời gian, nhưng một chút ý hối hận hắn cũng không có."Ta đợi nàng ngủ sau
đó mới tới được." Không có nói mình bởi vì tham nhìn gương mặt thê tử lúc
ngủ, lại chậm trễ.
Long Hoa kinh ngạc, mắt
trợn lớn, miệng há hốc, một bộ dạng ngây ngô.
Long Nghiêm uống xong một
chén rượu, ngẩng đầu liếc hắn một cái."Đệ muốn tiếp tục giả bộ nói lời
ngây ngô..., ta sẽ không phụng bồi." Trở về ôm Thư Nguyệt ngủ tốt hơn so
với bây giờ.
"Từ từ, từ từ
a!" Long Hoa ủy khuất kêu."Đại ca, huynh cũng biết Tam đệ ta là ở Long gia bảo làm trâu
làm ngựa, đừng… đối với đệ! Huynh khi nào mới chịu trở lại a?" Hắn không
muốn đem tất cả thời gian đều dành cho công việc.
"Ta không phải là
đem Long gia bảo giao cho đệ sao?"
"Nhưng là đệ nghĩ
đại ca đối với một chuyện hứng thú đều
không lâu dài, đợi đến khi
huynh chán ghét, sẽ trở lại. . . . . ."
Long Nghiêm cau
mày."Đệ đang nói gì?"
"A? Không phải sao?
Theo đệ biết, đại ca là người như vậy a!" Làm chuyện gì cũng dễ dàng, dần
dần liền mất hứng thú, không có hứng thú liền tiêu sái quay đầu đi." Đệ nhớ ca đối với thân phận người ở rể Lam trang rất nhanh sẽ chán ghét,
cho nên. . . . . ."
" Vị trí người ở rể
Lam trang, ta sẽ không nhường lại !" Long Nghiêm nghiêm túc nói."Nếu
như đệ cần chính là cái này, thì im lặng, không cho đệ nhắc lại!"
"Được, đệ không nói
chuyện này, chúng ta tới nói chuyện nội dung phong thư Nhị ca gửi." Long
Hoa giơ hai tay đầu hàng."Đại ca cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện
này, vậy mà huynh vì một nữ nhân lại tới trễ, đại ca huynh. . . . . ."
"Thư Nguyệt là đại
tẩu của đệ. . . . . ." Long Nghiêm cảnh cáo trừng hắn một cái."Nếu như đệ còn kêu ta một
tiếng đại ca, cũng đừng để cho ta nghe thấy loại giải thích như thế ."
Long Hoa im lặng, lần nữa
đầu hàng, không biết mình tối nay thế nào, đại ca không thích nghe những lời
như vậy a.
"Được được được, là
đại tẩu, đệ chỉ là nhất thời nhanh miệng, không có ác ý." Thành thật mà
nói hắn có chút ghen tỵ với Lam Thư Nguyệt, ai bảo trong mắt tiểu tử Lam Thư Nhật
đều chỉ có Lam Thư Nguyệt, hắn ăn giấm a!
"Ừ." Long
Nghiêm nhàn nhạt nói.
"Đại ca, trong thư
Nhị ca nói, nửa tháng trước, trong hoàng thất không biết vì nguyên nhân gì có
tin đồn bỏ ra số tiền lớn muốn tìm ba đồ đệ mà danh y đệ nhất Lận Khúc Vô đã
thu nạp. Nghe nói, đã tìm được đại đồ đệ Dương Bá Phi cùng nhị đồ đệ Mã Hồng
Vân, về phần tin đồn năm đó tam đồ đệ trò giỏi hơn thầy - Mai Dịch Thần, vẫn là
hành tung không rõ."
"Cho nên ?"
Long Nghiêm lãnh đạm hỏi, bây giờ nghe
chuyện này đối với hắn mà nói có nhiều"tính nghiêm trọng" .
Long Hoa theo dõi hắn,
"Đại ca, còn cần hỏi sao? Bất kể là Lận Khúc Vô, hoặc là hai đồ đệ kia,
tất cả đều coi Mai Dịch Thần là cái đinh trong mắt, huynh nói việc này có lợi,
bọn họ sẽ im lặng không lên tiếng để
cho Mai Dịch Thần cùng chia sẻ sao?"
"Vậy chuyện liên
quan gì tới ta?" Long Nghiêm nhún vai.
" Đệ là rất muốn lạc
quan giống đại ca như vậy, nhưng là đại ca có phải quên có đại tẩu tồn tại hay không?"
Hắn nhăn mày, "Đây
liên quan gì đến Thư Nguyệt?"
"Vốn là không liên
quan đến nàng, nhưng đại ca đừng quên, nhất cử nhất động của bá chủ Ma thành
không khéo bị thổi phồng, hơn nữa đại ca thành con rể Lam trang,
dường như người người đều đang quan sát bàn tán chuyện của huynh. Hiện tại
chuyện đại ca hiểu y thuật đã truyền ra, ngay sau đó, thỉnh nhiều danh y cũng
không thể điều dưỡng tốt thân thể Lam gia thiên kim tiểu thư, nhưng được đại ca điều dưỡng hơn một tháng, vậy mà đã có thể tốt hơn! Chuyện như
vậy cũng là đề tài tán gẫu cho những kẻ rỗi rãi nơi trà lâu, nhưng là rơi vào
trong tai『 người
xấu 』 ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Thấy Long Nghiêm cau mày
trầm tư, Long Hoa hài lòng gật đầu, xem ra hắn rốt cục hiểu rõ tính nghiêm
trọng của chuyện này.
Hồi lâu, Long Nghiêm đột
nhiên"A" một tiếng, "Ta cảm thấy cái tên Mai Dịch Thần này có
chút quen tai, thì ra là tên ta trước kia đã dùng qua!"
Long Hoa thiếu chút nữa
ngã nhào trên đất."Đại ca, ngay cả chuyện như vậy huynh cũng quên? !"
Vậy những thứ hắn mới vừa nói, khẳng định đại ca xem như chuyện nhàm chán!
"Cũng chỉ là cái
tên, chẳng có gì đáng ngại ?" Từ nhỏ đến lớn hắn đổi qua nhiều tên như
vậy, làm sao có thể nhớ, có chút quen tai đã tốt lắm rồi .
"Nhưng ban đầu không
phải là vì tránh né Lận Khúc Vô đuổi
giết huynh mới mai danh ẩn tích sao?" Lận Khúc Vô phải chăng một đời thần
y, y thuật cao minh, cũng suy tính khi dùng người, biết được tam đồ đệ học y
ngắn ngủn ba năm, y thuật so với hắn càng cao minh hơn, sinh lòng oán ghét. Khi
đại ca đã không có hứ