
giống như biển màu tím.
“Đây mới là đất nước thuộc về màu tím mộng ảo, Provence.” Máy bay thuận lợi hạ xuống ở Provence, trước khi máy bay hạ Quý Thần Hi liền đem kính sát tròng đổi màu mang vào, đội lên đầu mũ lưỡi trai hip-hop, đem vành nón che lấp vẻ đẹp tuấn mỹ, kéo tay Tô Mạt ung dung đi ra đại sảnh sân bay.
Hai người mặc trang phục thoải mái cộng thêm bụng của Tô Mạt nổi lên, chợt nhìn qua thật giống như là đôi vợ chồng son vừa kết hôn đang trong kỳ trăng mật. Đối với lần này, Quý Thần Hi hơi đắc ý kề tai ở bên tai Tô Mạt nói nhỏ, “Anh nói rằng chúng ta là trời sinh một đôi, em nhìn đi.”
Trong câu nói này phần dương dương đắc ý chiếm hơn phân nửa, Tô Mạt quay đầu, nghiêng mắt nhìn anh như quái vật, cười lạnh: “Da mặt của anh dày, quả thật có thể đem cái từ trời sanh này sửa đổi hoàn hảo, khó trách anh là Quý Thần Hi.”
“Tô Tô, em tổn thương anh. . . . . .” Quý Thần Hi không thuận theo mà ở trên người Tô Mạt cọ xát lung tung, càn rỡ một chút hình tượng cũng không có.
Đệ nhất thiên hạ lưu manh Quý Thần Hi nếu mà đùa bỡn lại xấu xa, thần tiên cũng không có biện pháp, đặc biệt là anh lại thích dính vào Tô Mạt.
Nhìn người đến người đi ở đại sảnh sân bay, Tô Mạt cực kỳ cẩn thận không muốn vì động tác quá lớn mà đưa tới chú ý. Dù sao ngừơi đàn ông thông minh bên cạnh nên dùng số tuổi giảm một nửa là ” quốc tế gieo họa” .
Vuốt ve bụng của mình, Tô Mạt nhẹ nhàng mở miệng, “Em đói rồi.”
“Éc. . . . . .” Trong lúc nhất thời Quý Thần Hi không có phản ứng kịp, nháy mắt mấy cái nhìn Tô Mạt, rồi bụng cô.
Khó có được kiên nhẫn , Tô Mạt chỉ bụng mình, “Em đói rồi, con cũng đói, cho nên anh có thể đừng đùa mẹ con nữa, suy cho cùng no ấm mới là điều quan trọng nhất của ngừơi dân.”
Quý Thần Hi giật mình ngẩn ra, sau đó lại cười đưa tay ẵm Tô Mạt lên, đưa đến vô số ánh mắt ở chung quanh.
“Thả em xuống, mau buông em xuống!” Tô Mạt không dám giãy giụa mạnh, không thể làm gì khác hơn là ở bên tai Quý Thần Hi thấp giọng hầm hừ, “Nơi này là sân bay, ngộ nhỡ bị nhận ra. . . . . .”
“Đây là nước Pháp.” Quý Thần Hi không nhanh không chậm cười, ôm Tô Mạt vững vàng đi từng bước một ra cửa sân bay, “Ở nước Pháp, hết thảy đều chỉ có liên quan với tình yêu.”
Đã sớm nghe nói nước Pháp là một đất nước lãng mạn, Tô Mạt quay đầu lại nhìn, đám ngừơi trong sân bay chú ý đến bọn họ đều dùng ánh mắt chúc phúc, làm tâm tình lo lắng hoảng sợ của cô được hóa giải.
Ra sân bay, Quý Thần Hi không có lái xe thể thao chất lượng tốt, mà là tiện tay vẫy một chiếc tắc xi, dùng tiếng Pháp lưu loát nói địa điểm, bắt đầu nhìn Tô Mạt cười khúc khích.
Tuấn tú của Quý Thần Hi là không thể nghi ngờ, cho dù là đã mang theo kính sát tròng che kín con ngươi cực kỳ ma mị, vậy mà, nụ cười ấm áp ở bờ môi cùng ngũ quan xuất chúng vẫn đang bày ra trong mắt Tô Mạt. Rõ ràng là một vương tử thông minh, sao chống lại cô cũng chỉ biết cười khúc khích chứ?
Tô Mạt nhăn nhíu mi, không hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Quý Thần Hi nhún vai trả lời, “Không có gì, nhìn thấy chúng ta thì vui vẻ thôi, vui vẻ thì sẽ buồn cười.”
“Tật xấu. . . . . .”
Tô Mạt quyết định tạm thời không để ý tới ngừơi đàn ông ngây thơ này, đang muốn quay đầu thì bị anh ôm càm dưới, buộc quay trở lại.
“Tô Tô, hãy để cho anh nhìn em.” Con ngươi của Quý Thần Hi lóe ra ánh sáng từ từ rực rỡ, “Tô Tô, em rất đẹp nha.”
“Ba hoa!” Tô Mạt trừng anh một cái, cúi đầu không để ý tới anh nữa, lại mặc cho anh ôm mình vào trong ngực.
Đầu của cô nhẹ nhàng tựa lên trên bả vai của anh, vị trí lỗ tai gần như có thể nghe tim của anh đập, có nhiều tiết tấu, từng phát một. Hơi thở của anh ở trước trán của cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng đụng lên trên da thịt cô, thời thời khắc khắc nói cho cô biết, người đàn ông này, là thuộc về của cô, duy nhất thuộc về. . . . . .
Có lẽ là hơi mệt mỏi, Tô Mạt tựa vào trên người Quý Thần Hi, không bao lâu liền ngủ mất.
Quý Thần Hi cúi đầu, nhìn thấy bóng đen ở dưới lông mi của cô, bàn tay đặt ở trên bụng của cô, thỏa mãn mà lộ ra một chút ý cười. . . . . .
Xe vững vàng chạy ở trên đường lớn hoa điền huân y thảo, hai giờ sau đó, Quý Thần Hi kêu Tô Mạt tỉnh.
Vốn tưởng rằng chuyến đi Provence lần này, Quý Thần Hi sẽ cùng cô ở tại Tứ Quý tử các, nhưng không nghĩ đến anh lại học “Ăn trộm xông cửa trống”, kéo cô xuống xe ở trước trang viên hoa hồng của Shirley.
Hàng rào công nghệ trước mắt chạm trổ tinh xảo, hoa hồng như mọc thành bức hoạ che kín sân bên trong, Tô Mạt hỏi ngược lại: “Chúng ta, ở nơi này?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, nơi này không phải là trang viên của ba mẹ anh sao?”
Quý Thần Hi khoát khoát tay, sửa lỗi của Tô Mạt, “Chính xác mà nói, nơi này là trang viên của ba mẹ chúng ta!”
Thật vất vả mới cột chung Tô Mạt và mình một chỗ, tuyệt đối tuyệt đối phải bảo hộ lãnh thổ của mình, tỷ như em, anh, đều là dùng từ, tốt nhất chính là gọi chung, của chúng ta.
Tô Mạt liếc anh một cái, chẳng muốn so đo chút tâm tư kia, “Cho dù là như vậy, không phải chúng ta nên gọi trước sao. . . . . .”
“Tin tưởng anh Tô Tô, nơi này tuyệt đối là chỗ thích hợp nhất của chúng ta ở Provence.” Q