80s toys - Atari. I still have
Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323084

Bình chọn: 9.5.00/10/308 lượt.

h, coi như màu sắc đôi mắt của anh và Nhược Khê có khác nhau, nhưng mà nhìn từ trên ngũ quan của sáu người đều là nghiêng về Châu Á, bình thường hay mang theo kính sát tròng đổi màu nên cũng không có ai có thể nhìn ra anh không phải là người Trung Quốc chánh gốc. Trừ lúc Tô Mạt say rượu có thể phát hiện ra có chỗ khác nhau cũng là nguyên nhân anh cảm thấy kỳ quái.

“Tô Tô, tại sao đầu tiên nhìn là em có thể nhìn thấy đôi mắt của anh là màu lam?”

Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!

Tô Mạt vẫn hi vọng mình có thể quên đêm điên cuồng kia, anh ta lại còn cố tình nhắc đến chuyện xưa, đêm đó, cô thật sự là quá say, cũng không biết tại sao, lại nhìn ra màu mắt anh không giống với người khác, càng thêm trầm mê trong ánh mắt xinh đẹp của anh mà sai lầm từng bước một, trời mới biết cô làm thế nào mà phát hiện ra.

Quyết định không tiếp tục cái đề tài này nữa, Tô Mạt cầm bút bắt đầu gạch một đường lên gọi thức ăn ở trên thực đơn.

Bắp cải, rau diếp, tần ô, nấm hương, bóng cá, sủi cảo tôm, tiết vịt.

“Tô Tô, anh muốn ăn đậu rang” Giọng nói giống như đứa nhỏ ăn vạ chỉ vào một chỗ.

Tô Mạt không để ý tới anh, nhảy qua một trang ‘ sản phẩm đậu ‘, tiếp tục viết món ăn phía dưới.

“Tô Tô, đậu rang” Anh từ đối diện cái bàn nhỏ lắc mình qua, ngón tay ra dấu đậu rang.

Không nhìn yêu cầu của anh, Tô Mạt quyết định đánh chết cũng không chọn đậu rang.

“Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô” Anh phản kháng sự độc tài của cô, bằng cách đổi chiến thuật hà hơi ở bên tai cô, một lần lại một lần thì thầm tên của cô.

Tiệm lẩu người đến người đi, hơi thở của anh vòng quanh ở bên tai, quấy nhiễu suy nghĩ của mình, bên tai Tô Mạt gần như dính vào môi của anh, làm cô bỗng đỏ mặt, buồn bực xấu hổ mà gầm nhẹ: “Quý Thần Hi!”

“Tô Tô, anh muốn ăn đậu rang”

“”Rồi phát hiện có người nhìn chằm chằm bọn họ, Tô Mạt thực sự là bất đắc dĩ mà trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không thể làm gì khác hơn là nhận thua, gạch lên một đường ở sản phẩm đậu, thỏa mãn yêu cầu của Quý Thần Hi.

“Hì hì” Kế hoạch của anh được như ý, cười khúc khích ở trước mắt cô.

Tô Mạt hít sâu, quyết định không bao giờ đối nghịch với anh nữa, đó thật sự là lựa chọn không sáng suốt.

Đều do dáng dấp anh quá xuất chúng, ở trong quán nhỏ bình dân vàng thau lẫn lộn này, gần như đoạt được ánh mắt của mọi người, anh lại còn cố ý không thèm không để ý mà làm càn ở trước mặt mọi người, khiến cô không có cách nào xử lý được.

Quý Thần Hi dựa vào chiến dịch nhỏ không biết xấu hổ mà thắng được lần này, sau thắng lợi mới cẩn thận hỏi: “Tô Tô, đậu rang là cái gì?”

Tô Mạt thật sự muốn đem cái tấm mỏng gọi thức ăn đánh lên khuôn mặt của anh: “Anh không biết mà còn chọn bậy?”

“Anh thấy em cũng không có chọn, anh muốn nếm thử một chút xem sao” “Hô hô. . . . . . Nóng quá”

Lần đầu tiên ăn loại lẩu đốt bằng than này, Quý Thần Hi không có hình tượng mà đem một miếng bắp cải bỏ vào trong miệng, sau đó quạt hơi nóng.

“Anh ăn chậm một chút” Tô Mạt khó có được lòng tốt nhắc nhở anh: “Đồ ăn vừa mới chín rất nóng.”

“Cây này, lần đầu tiên anh ăn cái này, ăn rất ngon, Tô Tô em cũng ăn đi” Quý Thần Hi từ trong nồi gắp món ăn bỏ vào trong chén cho Tô Mạt.

Chiếc đũa của anh. . . . . . Sau đó gắp cho cô. . . . . . Cô lại ăn. . . . . . Tô Mạt cảm thấy Quý Thần Hi hoàn toàn không có khái niệm vệ sinh.

“Tô Tô, em quá gầy” Quý Thần Hi thấy cô không có ăn món ăn trong chén, quyết định ‘ kiểm tra rối loạn thân thể’ với cô.

“Xương cốt mảnh khảnh, khuôn mặt gầy thân thể nhẹ, trái tim đập hơi chậm, ban đêm giấc ngủ kém, nói rõ thể chất của em yếu, nếu như điều dưỡng không tốt thì sau này cao tuổi sẽ một đống bệnh tật tìm tới người.”

“Anh biết cái này?” Cô cũng không nhận ra cái tên lưu manh chưa trưởng thành này sẽ là Bạch Y thiên sứ (hộ lý).

Quý Thần Hi nhún nhún vai, vớt một miếng dê ra chấm tương: “Anh là chuyên nghiệp “

“Tên lừa đảo chuyên nghiệp “

Cô dùng một danh từ đả thương lòng tự tin của anh, chu mỏ, anh quyết định không biện bạch cho mình: “Tóm lại, em phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới khoẻ.”

“Gần đây tôi ăn cũng không nhiều.”

“Em đã rất gầy rồi, nhìn em gầy đến nỗi eo cũng không có hơn cánh tay to của anh, cẩn thận một cơn gió lớn sẽ cuốn lên trời làm thần tiên.”

Tô Mạt khẽ thở dài, chưa từng có ai quan tâm cô béo gầy hay không.

Quý Thần Hi thấy cô im lặng, thì tiếp tục lẩm bẩm: “Cái gì mà thịnh hành thân thể gầy mới là đẹp tất cả đều là cái rắm, em cũng đừng làm hại thân thể, một người đẹp mà cả người chỉ là da bọc xương thì rất khó nhìn, em phải ăn nhiều một chút mới đẫy đà, khoẻ mạnh.”

Anh thấy giống như không đủ để hình dung dung mạo của Tô Mạt. Cô là cái loại hình tiêu chuẩn của Lâm Đại, thon thả mảnh mai tựa như gãy đoạn, bờ vai mỏng manh, khuôn mặt trái xoan trước sau đều không lớn hơn bàn tay, kết hợp với mái tóc dài người người ca ngợi kia, đi ở trên cầu gió thổi qua thì có thể như tiên nữ lướt qua.

Thổi miếng dê hơi nóng, Quý Thần Hi trực tiếp đưa đến bên môi cô: “Cho nên anh quyết định trước tiên giúp em điều trị dạ dày”

“Anh còn có thể điều trị?” Cô thấy anh làm t