
chính xác, cô thật sự thích Thư Tử Hạo, yêu thích tài hoa của anh, thích lòng nhiệt huyết mà anh dành cho nghệ thuật, người đàn ông như vậy rất
đáng để mình yêu thích và tán thưởng, không phải sao?
Sau khi Thư Tử Hạo nghe được Sầm Tử Tranh trả lời như vậy, cười hài lòng, tình cảm
dịu dàng nơi đáy mắt lan tràn ra như nước. . . . . .
"Nghe thấy
những lời này của em là được rồi, Tử Tranh, anh biết bây giờ em đang bận làm một mẫu thiết kế để dự thi, cho nên anh sẽ không buộc em phải đưa
ra quyết định gì cả, anh sẽ cho em thời gian, đợi em một chút!” Thư Tử
Hạo khéo hiểu lòng người nói.
"Tử Hạo, cám ơn anh!" Sầm Tử Tranh không khỏi cảm động trong lòng, từ trong thâm tâm nói lên.
Thư Tử Hạo đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Không nên thức sáng đêm, cần anh giúp một tay cứ mở miệng!"
"Ừm!" Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn gật gật đầu, đáy lòng tựa như có dòng nước ấm xuyên qua. . . . . .
"Tử tranh, anh yêu em!" Thư Tử Hạo kìm lòng không đặng khẽ hôn lên trán cô, tình cảm nồng nàn tuyên bố.
Trong phút chốc, đáy lòng tựa như có một cơn gió nhẹ lướt ngang qua mặt hồ,
nổi lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh
nhiễm lên một tầng hồng hồng như đang say. Trăng, bầu trời đêm lờ mờ kéo mây che mất đi chút vầng sáng, cũng may vẫn còn chừa lại mấy đốm sáng lấm tấm trong đêm.
Sầm Tử Tranh từ chối đề nghị được Thư Tử Hạo đưa về nhà, nếu để cho ba mẹ
phát hiện, nhất định sẽ tra hỏi cho đến đầu đuôi ngọn ngành.
Hít
vào một hơi thật sâu, không khí mát mẻ thoang thoảng mùi hoa, hình như
là mùi hoa tử đinh hương, vì mùi hoa này rất nhẹ, nương theo làn gió,
khiến tâm tình của cô cũng trở nên vô cùng tốt.
Xem ra khoảng
trời đại học vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, tránh cho mỗi ngày
phải hít lấy bầu không khí vẩn đục mùi xăng chốn thành thị.
Cô
đang suy nghĩ không đâu, ngay lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen,
tựa như hỏa tiễn xông thẳng đến từ đằng xa, mang theo khí thế khiếp
người khiến người ta khó lòng sao lãng, xẹt qua bên người cô.
"Oa!" Sầm Tử Tranh giật nảy mình, vội vàng chìa tay ra túm lấy góc váy của
mình đè xuống, người nào chơi trò thất đức như vậy, đã khuya rồi còn làm trò xấu mặt trong trường học? Bộ có tiền là ngon lắm hả?
Không
đợi cô nghĩ cho xong mấy câu mắng chửi còn đang lững thững trong đầu,
lại thấy chiếc xe thể thao mới vừa xẹt qua quay đầu lại, hướng về phía
mình mà lao tới!
Sầm Tử Tranh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy chiếc xe đó đột nhiên dừng lại bên cạnh.
Trời ạ! Mới vừa nãy hình như mình không có mắng ra miệng chứ? Tại sao lại
bất chợt quay đầu dừng ngay bên cạnh mình rồi, chẳng lẽ…..đừng là mấy kẻ háo sắc lòng người dạ thú nha….
Nghĩ tới đây, Sầm Tử Tranh cảm
thấy mồ hôi lạnh trên người đã tuôn ra đến nơi, cô không khỏi ảo não,
sớm biết như vậy, cô đã đi theo Tinh Nghiên đăng ký học thêm mấy khóa võ thuật, lúc nguy cấp còn có thứ mà sử sụng, bây giờ làm sao đây, vẫn
chưa tham gia cuộc thi thiết kế, ngủm thế này….
Đang nghĩ ngợi lung tung, cửa sổ xe thể thao chậm rãi quay xuống.
Gương mặt anh tuấn có phần gian ác lộ ra, đáy mắt lóe lên hứng thú mờ ám nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sầm Tử Tranh!
"Cung Quý Dương?" Sầm Tử Tranh kêu lên thất thanh, tại sao lại là anh ta nữa, không phải anh nên mang theo cô gái gì đi**** sao?
Không biết vì sao, khi cô vừa nhìn thấy ghế ngồi bên cạnh tài xế trống không, trong lòng lại lăn tăn vui sướng. Cửa xe vừa mở, Cung Qúy Dương bước
xuống, nhíu mày, sau đó nghiêng đầu đi lượn quanh cô một vòng, hình như
cảm thấy hứng thú đối với chiếc váy trên người cô.
"Này, Cung Quý Dương, anh xem cái gì?" Sầm Tử Tranh cảnh giác hỏi, người đàn ông này
bao giờ cũng hành động không theo lẽ thường, cái tính cách quái gở ấy
khiến cô khó mà đoán ra được.
Hình như xem đủ rồi, Cung Quý Dương chăm chú nhìn cô, khóe môi mím chặt, ánh mắt tĩnh mịch, lại ném ra một
câu khó hiểu: “Về sau không cho phép mặc cái váy này nữa!”
"Anh nói cái gì?" Sầm Tử Tranh cho là mình nghe lầm, giọng nói của cô cũng lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi.
"Anh nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Về sau không cho phép em mặc cái váy này
nữa!” Cung Qúy Dương nhướn mày, ‘tốt bụng’ lặp lại lần nữa.
"Tại sao? Tôi thích cái gì thì mặc cái đó, anh dựa vào đâu mà quản tôi?” Sầm Tử Tranh lập tức lạnh lùng bác bỏ, đúng là đồ điên!
"Anh vừa mới làm thí nghiệm xong, nếu như có xe chạy ngang qua bên người em
thì cái váy này sẽ tốc lên, anh không muốn để cho người đàn ông khác dòm ngó tới bạn gái của mình!” Cung Qúy Dương lười biếng giải thích.
"Cái gì? Thí nghiệm?" Sầm Tử Tranh sắp sửa bị anh làm cho tức giận mà ngất
đi, ngay sau đó cô nhìn về phía anh, hét lên thật to: “Cung Qúy Dương,
ai là bạn gái của anh hả? Còn nữa, khuya rồi mà chưa về nhà nghỉ ngơi,
đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi!”
Cô chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông nào như vậy, làm sao có thể nhàm chán thế này.
Ai ngờ, sau khi Cung Quý Dương nghe vậy, giận quá hóa cười, khẽ vuốt hai
tay, giọng điệu nhàn nhã nói: “Anh không rảnh rỗi chút nào, trái lại