
khoát lưu lại ở Cung Viên cùng nhà họ Cung đón lễ Giáng sinh.
Sầm Tử Tranh vừa tắm rửa xong, gương mặt trắng nõn bởi vì mới được gột rửa mà nhuộm lên một tầng hồng nhạt, buông chiếc khăn lau tóc xuống, vừa định xoay người thì một đôi tay rắn rỏi từ phía sau người cô đã nhẹ nhàng vòng qua bờ eo mảnh khảnh của cô, tiếp đó một lồng ngực rộng rãi ấm áp đã dán sát sau lưng cô.
'Quý Dương ... đừng lộn xộn mà ...'
Qua chiếc gương, Sầm Tử Tranh vừa liếc đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình ý của Cung Quý Dương đang đứng phía sau mình, vì vừa mới tắm qua, trên người hắn lúc này càng tăng thêm một phần hấp dẫn, mớ tóc trước trán vẫn còn ướt nước, vài sợi lõa xõa trước trán. Trên người Cung Quý Dương chỉ quây bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, nửa thân trên rắn rỏi thoạt nhìn liền có thể nhận ra là kết quả của nhiều năm tập luyện và vận động mới có thể tạo nên những lớp cơ như vậy. Bị hắn quây trong vòng tay, Sầm Tử Tranh cảm thấy mình sắp chết chìm trong đó ...
'Lộn xộn gì chứ ... Anh bây giờ đang danh chính ngôn thuận ôm bà xã của mình mà!'
Cung Quý Dương vừa nói vừa cúi thấp đầu, hơi thở nóng rực phả qua vùng cổ mẫn cảm của cô, phất qua những sợi tóc dài mượt mà trên vai cô.
'Thật là ... Đều là vợ chồng già cả rồi còn nói mấy câu ớn lạnh này nữa, cẩn thận lỡ ba đứa nhỏ nghe được chúng nó sẽ cười cho đấy!'
Ngoài miệng tuy Sầm Tử Tranh nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cô hơi ngả về phía sau để cả người mình hoàn toàn dựa vào lồng ngực hắn, mắt nhìn chính mình trong gương, cô gái trong gương mặt tràn ý cười, lặng lẽ dùng tấm lòng cảm thụ phần tình cảm sâu đậm của chồng.
Ý cười trong mắt Cung Quý Dương càng sâu, hắn càng kề sát vào cô, cắn nhẹ vành tai xinh xắn của vợ ...
'Mình yêu thương nhau như vậy các con nếu như thấy được thì chúng sẽ coi chúng ta như tấm gương thôi, sao lại có chuyện chúng bị dọa đến chứ? Ba đứa tiểu quỷ nhà chúng ta người nhỏ nhưng tinh ranh quá mức rồi, không phải sao ...'
Giọng nói của hắn theo những động tác mà càng lúc càng nhỏ, đôi môi lửa nóng tham lam cắn mút chiếc gáy trắng nõn của cô, ngay cả lời nói cũng bắt đầu mơ hồ không rõ.
Sầm Tử Tranh thở dốc một hơi, cô vốn rất mẫn cảm, tuy đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng Cung Quý Dương chừng như vẫn luôn biết cách khơi gợi khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất của cô ...
'Quý Dương ...'
Giọng nói vốn nhu hòa của cô trở nên hơi run, đôi tay cô gác lên đôi tay rắn rỏi của hắn, đầu không ý thức hơi ngẩng lên đón nhận nụ hôn của hắn, khiến cho nụ hôn càng sâu, càng cuồng dã ...
Ngọn lửa trong lòng đột nhiên bị sự thỏa hiệp và nhu mì của cô làm cho bùng cháy, mùi hương ngọt ngào thanh mát chỉ thuộc riêng về cô vây phủ lấy hắn như một loại ma pháp khiến hắn trong thoáng chốc có một loại niềm tin kiên định rằng người phụ nữ này ... đã thâu tóm hết linh hồn của hắn.
'Tranh Tranh, đời anh đã định sẵn là sẽ bị tiểu yêu tinh em dày vò cả đời rồi ...' Cung Quý Dương cười thật tà ác, hắn nỉ non bên tai Sầm Tử Tranh.
'Đáng ghét!'
Sầm Tử Tranh xoay người huých vào ngực hắn một cái, yêu kiều nói nhưng rất nhanh bàn tay nhỏ nhắn của cô đã bị hắn nắm chặt.
'Nói thử xem, anh rốt cuộc đáng ghét đến đâu, hử?'
Cung Quý Dương cười càng lúc càng tà ác, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé một đường hướng xuống, sau đó kéo cả người cô dán sát vào thân thể cao lớn của hắn. Sầm Tử Tranh mặt thoáng hồng lên, cô rụt tay về, đấm cho hắn mấy cái rồi chợt nhớ đến điều gì, cô ngẩng lên nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cung Quý Dương thông minh đến mức nào chứ, trên mặt vợ có chút thay đổi dù nhỏ nhưng hắn đương nhiên nhìn rất rõ ràng, nhẹ nâng cằm cô lên sau đó thấp giọng hỏi: 'Tranh Tranh, em có tâm sự sao?'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô nhìn chồng sau đó buông tay ra chậm rãi bước đến sofa ngồi xuống, 'Quý Dương, em thấy tội nghiệp cho Thiên Nhi và Diên Nhi quá, người làm mẹ như em nhìn mà không đành lòng!'
Cung Quý Dương hơi sửng sốt một chút sau đó cười nhẹ, hắn cũng bước đến ngồi sát bên cô, vòng tay qua ôm lấy vợ: 'Sao lại nói như vậy?'
Trên mặt Sầm Tử Tranh thoáng có vẻ lo lắng, cô thả lỏng để cả người tựa sát vào chồng, nhẹ giọng nói: 'Ông xã, Thiên Nhi với Diên Nhi tuổi còn nhỏ như vậy, em nghĩ đến những ngày tháng con phải tham gia huấn luyện mà đau lòng, chẳng những vậy, mãi đến năm mười tám tuổi hoàn tất xong huấn luyện mới được tự do. Em ...'
'Tranh Tranh, em nghĩ nhiều quá rồi. Tuy anh cũng rất xót con nhưng có trải qua rẻn luyện như vậy mới là cách tốt nhất đối với ý chí hay thể lực của con. Em đừng quên, chúng nó đều là đời sau của tứ đại tài phiệt, không chỉ Thiên Nhi và Diên Nhi mà con của Thiếu Đường, Thiên Dục và Ngạn Tước đều giống như vậy cả. Sau này chúng nó sẽ kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nếu không rèn luyện thì sao có thể đảm đương ...' Cung Quý Dương cười nhẹ, vòng tay siết vợ càng chặt.
'Em biết những đạo lý này chứ. Em cũng biết các anh từ nhỏ cũng đã trải qua quá trình giống như vậy nhưng mà ... nhưng mà em thương con quá. Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh hơi xoay người lại, hai tay vòng qua cổ chồng,