
đặt một nụ hôn lên vầng trán thánh khiết của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mi rồi có chút mê muội vùi đầu vào mái tóc dài thơm ngát của cô, trầm mê hô hấp mùi hương của riêng cô.
Một lúc lâu sau, hắn lảo đảo đứng dậy, trong cổ họng không khống chế được bật ra một tiếng rống như dã thú, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nén dục vọng đang bừng bừng thiêu đốt cả người hắn.
Rầm rầm rầm!!!!
Hắn đập mạnh cửa phòng chừng như đập sập nó, miệng không ngừng gào thét, 'Mở cửa! Đáng chết! Mở cửa ra mau!'
Nếu như hắn còn không rời đi, hắn nhất định không khống ché được chính mình mà xâm phạm cô! Hắn không muốn cô hận hắn suốt đời!
Rầm!!!
Lại một tiếng đập cửa thật lớn, hắn dùng chính thân mình của mình đẩy cửa ra, sau những nỗ lực cuối cùng cánh cửa cũng được phá, vừa lảo đảo thân hình bước ra thì đã nhìn thấy Tĩnh Nghiên đứng đó, ánh mắt đầy oán hận.
'Thư học trưởng, anh chẳng thà ủy khuất chính mình cũng không muốn làm tổn thương cô ấy sao?'
'Tránh ra!'
Hô hấp của Thư Tử Hạo đã không thông thuận như bình thường nữa, hắn cắn chặt môi cố nén từng cơn sóng dục vọng đang gào thét trong cơ thể mình, trên trán mồ hôi càng lúc càng dày đặc, gian nan lên tiếng.
Tĩnh Nghiên chặn hắn lại, không hề có ý buông tay, trong mắt ngoài sự khó tin thì chỉ có khó tin. 'Anh điên rồi sao? Loại thuốc mà anh uống là thuốc kích thích loại nặng nhất của Thái, nếu như anh không phát tiết thì sức tàn phá của nó đối với cơ thể anh là rất nặng nề. Anh nghe hiểu không? Bây giờ người anh yêu nhất đang ở kề bên anh, nhanh lên, muốn cô ta! Có được cô ta chuyện gì cũng được giải quyết!' Dịch: dquynh122
Thư Tử Hạo đẩy mạnh Tĩnh Nghiên ra, loạng choạng chạy xuống cầu thang nhưng mới bước được mấy bước thì Tĩnh Nghiên đã níu hắn lại từ phía sau...
'Thư học trưởng, sao anh lại thế chứ? Sao anh lại phải như thế? Người phụ nữ đó ... người đang nằm trên giường anh, anh thật sự phải ủy khuất chính mình vậy sao?'
Sự mềm mại truyền đến từ thân thể đang áp sát sau lưng hắn, những đường cong mạn diệu khiến hắn run lên. Thư Tử Hạo luống cuống quay người lại, đôi mắt thâm trầm nhìn xoáy vào Khương Tĩnh Nghiên.
Tĩnh Nghiên cắn cắn môi, vẻ oán hận không dấu được trên gương mặt xinh đẹp, 'Thư học trưởng, không ngại nói với anh, em rất thích anh, thích đã rất lâu nhưng bởi vì báo phục, em đã không ngại lợi dụng anh. Anh hận em cũng được, ghét em cũng được, tóm lại, em không thể thua, càng không thể để Sầm Tử Tranh sống tiêu dao khoái hoạt được!'
'Tĩnh Nghiên em ...'
Thư Tử Hạo cắn môi đến rướm máu, chỉ mong hành động này của mình có thể giúp đè nén cơn sóng nhiệt trong cơ thể, bàn tay hắn hung hăng nắm chặt lại để những móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay hòng thức tỉnh chính mình nhưng thân hình trong lòng quá mềm mại, mùi u hương thoang thoảng ập vào mũi khiến hắn mấy lần suýt khống chế không được.
'Thư học trưởng, anh khó chịu lắm phải không? Vào phòng được không? Chỉ cần bước vào đó anh sẽ không còn khó chịu nữa ..' Tĩnh Nghiên nhìn thấy những cử chỉ này của hắn liền biết hắn đã nhịn đến cực hạn, không ngừng nhẹ giọng thủ thỉ bên tai hắn.
'Tránh xa anh ra, tránh ra!'
Thư Tử Hạo thấp giọng rống, sau đó thân hình khẽ loạng choạng, một bàn tay chống vội lên tường, trên trán mồ hôi từng giọt nhỏ xuống trên thảm.
'Anh ...'
Tĩnh Nghiên nắm chặt bàn tay, cô thật không ngờ người đàn ông này lại quật cường như vậy. 'Anh còn không chạm vào cô ta, người bị hủy sẽ là chính anh, anh nghe rõ chưa?'
Cô xoay người lại, rống to về phía hắn.
Thư Tử Hạo rùng mình, đôi mắt thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, hai tay hung hăng bấu chặt vai cô: 'Vì sao em lại trở thành như thế? Vì sao chứ? Anh và Tử Tranh vẫn luôn xem em là bạn tốt, là người bạn tốt nhất vậy mà em ... lại hãm hại chúng tôi? Em làm vậy để làm gì? Nói!'
'Bởi vì trả thù. Bởi vì chỉ có hủy đi cô ta mới nguôi được mối hận trong lòng em. Em hận cô ta! Em muốn tự tay hủy đi hạnh phúc của cô ta!' Tĩnh Nghiên không chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm u của hắn, 'Hơn nữa, cô ấy không phải là người mà Thư học trưởng luôn ái mộ hay sao? Em làm như vậy chẳng qua là giúp anh hoàn thành tâm nguyện thôi!'
'Cách làm này của em gọi là hoàn thành tâm nguyện sao? Em làm như vậy là hại anh, là hủy đi Tử Tranh!' Dùng hết lý trí còn sót lại Thư Tử Hạo rống to, 'Anh nói cho em biết, Tĩnh Nghiên, anh chẳng thà tùy tiện tìm một người khác hoặc làm tổn thương mình cũng sẽ không làm hại đến Tử Tranh!'
Nói rồi hắn xoay người gian nan rời đi Tĩnh Nghiên.
'Đừng ... Không ... Anh không thể đi!' Vội chặn lại hướng đi của hắn, Tĩnh Nghiên nói một cách kiên định, 'Em sẽ không để anh đi!'
'Tránh ra!' Giọng thô ráp của Thư Tử Hạo rống lên, dục vọng đã làm mắt hắn nhuộm một màu đỏ.
'Không đi trừ phi là anh chịu trở về căn phòng kia!' Tĩnh Nghiên không hề có ý định lùi bước.
'Anh nói lại một lần cuối cùng, tránh ra!' Hắn rống to hơn, trên tay trên trán đều nổi gân xanh, hắn giờ đây chẳng khác gì một con thú giãy dụa trong lồng.
Tĩnh Nghiên liều mạng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn hắn.
Hắn