
Nhưng mà, lúc này ——
"Xong rồi ——" chỉ thấy khuôn mặt Liên Kiều uể oải, bóng dáng nhỏ xinh kia cũng ngồi yên không nhúc nhích.
"Như thế nào? Liên Kiều!" Triển Sơ Dung bị vẻ mặt của cô dọa sợ, vừa nãy còn tốt như vậy, làm sao mà trong nháy mắt lại thành ra như thế ?
Liên Kiều sau khi nghe vậy, bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng nắm lấy tay Triển Sơ Dung, vẻ mặt uất ức nói: "Anh ấy nhất định là trốn khỏi nhà, không
cần cháu!"
Một câu nói khiến Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung quay mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không hiểu nổi hàm nghĩa trong
câu nói của cô.
Cái gì gọi là trốn nhà đi?
Liên Kiều thấy
Triển Sơ Dung không hiểu, vì thế liền giải thích: "Bác gái, là như thế
này, thật ra Ngạn Tước vẫn không thể tiếp nhận chuyện hôn ước giữa chúng cháu, tuy rằng anh ấy—— anh ấy đối với cháu rất tốt, nhưng anh ấy nói
chưa chuẩn bị tâm lý tốt để kết hôn, hôm qua cháu an ủi anh ấy thật lâu, thực ra —— cháu rất sợ anh ấy rời khỏi cháu, có thể do tối qua cháu nói quá nhiều, khiến anh ấy thêm áp lực, cho nên hôm nay liền trốn
khỏi nhà..."
"Bốp —— "
Hoàng Phủ Ngự Phong sau khi nghe
thấy vậy, bàn tay lập tức vỗ lên bàn trà, "Cái thằng nghịc tử này, lại
có thể không có tiền đồ đến mức này? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là chuyện bình thường, có cái gì mà phải chuẩn bị tâm lý, nó càng như vậy, thân làm cha như tôi càng phải thúc đẩy chuyện hôn sự này, tôi xem tiểu tử ngu ngốc kia sẽ lấy cái gì làm cớ nữa!"
"Ôi chao, Ngự Phong, ông xem cái tính này!"
Triển Sơ Dung vội vàng khuyên nhủ: "Có lẽ là Liên Kiều nghĩ nhiều, nói không
chừng công ty có việc gấp chờ nó tới xử lý, sáng sớm rời khỏi nhà là
chuyện bình thường!"
Nói xong, bà nhìn Liên Kiều, nhẹ giọng an
ủi: "Liên Kiều a, cháu yên tâm đi, Ngạn Tước sẽ không mặc kệ cháu, cho
dù nó làm như vậy thật, chúng ta người lớn nhất định sẽ không tha thứ,
cháu chính là con dâu mà gia tộc Hoàng Phủ nhận định!"
Liên Kiều
nhẹ nhàng "Vâng " một tiếng, trong lòng lại tháp giọng nguyền rủa——
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này, lớn như hắn lại còn chơi trốn tìm với cô, nhất định là sợ cô nên mới chạy tới công ty, chờ cô ăn xong nhất
định sẽ nghĩ ra cách chỉnh hắn thật thê thảm, mạnh mẽ đùa cợt hắn!
Ngay trong lúc cô suy nghĩ như vậy, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, âm thanh không lớn, trầm thấp mang theo chút cẩn thận ——
"Mọi người không cần lo lắng, ảnh cả anh ấy —— chính là đã ra ngoài!"
Liên Kiều nhìn về phía giọng nói kia, chỉ thấy bóng dáng mặc váy công chúa
màu trắng của Hoàng Phủ Anh (Min : ta ghét con này : bao nhiêu tuổi rồi
còn mặc váy công chúa), đôi mắt tinh khiết không chớp mà nhìn Liên Kiều.
Nghe thấy con gái nói như vậy, Triển Sơ Dung cảm thấy kì lạ, "Anh Anh, sao
con lại nói anh cả ra ngoài rồi? Chuyện xảy ra khi nào, tại sao lại
không báo trước cho chúng ta một tiếng?"
Liên Kiều cũng có chút giật mình, ra ngoài? Là đi công tác sao? Tối hôm qua hắn cũng không nhắc tới.
Hoàng Phủ Anh chậm rãi xuống lầu, trên mặt nở nụ cười thản nhiên (Min : ta
muốn cấu mặt con này), "Cha, mẹ, hai người quên sao, tứ đại tài phiệt
hàng năm đều sẽ gặp nhau!"
Hai vị lão nhân vừa nghe xong thì liền tỉnh ngộ, a, đúng vậy, mỗi năm họp mặt một lần. Tứ đại tài phiệt tụ hội?
Nhưng mà tụ họp này —— dường như rất thần bí, ít nhất người ngoài cũng
đánh giá như vậy, đáng tiếc không phải là người tứ đại tài phiệt cũng
không thể vào, càng không biết nơi bọn họ tụ tập là chỗ nào.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều lại tức giận!
Rất tốt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tên đàn ông đáng giận này, có chuyện tốt
như vậy mà không nói với cô, ghê tởm hơn là sáng sớm liền vụng trộm chạy mất? Nhất định là sợ cô đi!
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay cô nóng lên, quay đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Anh kéo tay cô, trên mặt có nụ cười mộng ảo ——
"Liên Kiều, chúng ta ra vườn hoa chơi được không? Nhân tiện hái chút hoa tươi về!"
Liên Kiều nghĩ chút rồi gật đầu, sau khi chào Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, đi theo
Hoàng Phủ Anh chạy ra ngoài chơi.
Vườn hoa rất lớn, mà còn chia từng mảnh cỏ khác nhau thành từng khu vực, chính giữa là hoa tươi đang khoe sắc, bởi vậy nên màu sắc cực kì chói
mắt.
Liên Kiều đối với hoa cũng không phải cực kì thích, nhưng mà mỗi người
phụ nữ đều thích hoa tươi, cô cũng không ngoại lệ, trong lúc cô đắm chìm trong thế giới hoa, núm đồng tiền trên mặt cô khiến Hoàng Phủ Anh nhìn
đến ngốc.
"Liên Kiều --" Cô ta trầm giọng nói, dịu dàng đứng ở nơi đó, bốn phía hoa tươi vây quanh cô --
Liên Kiều quay đầu lại nhìn về phía cô ta, sau đó vẫy vẫy tay, "Anh Anh, em sợ gai nhọn của hoa làm hỏng váy ư? Không quan trọng, đến dây, chị
kéo em qua!"
Hoàng Phủ Anh thản nhiên cười: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy cô cười rộ
lên rất đẹp, bằng không anh cả sao lại có thể để ý đến cô."
Liên kiều ngược lại không nghe hiểu nổi ý tứ của cô ta (Min: chịc ngốc
nghe sao hiểu), cô nhún nói: "Chị bị anh cả em bức sắp điên đến nơi
rồi!" Nói xong, bưng miệng cười, lập tức nhìn thấy màu xanh lam của loài hoa bên kia....
"Woa! Anh Anh, chị tới Hoàng Phủ vài ngày rồi vẫn luôn rất muốn đi xem