
ầm thì phải làm như thế nào đây? Chẳng lẽ hắn
sẽ mở quan tài ra khám nghiệm tử thi hay sao?” Cảnh Dạ Lan thuận miệng
nói.
“Ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?” Vô Ngân nhẹ nhàng nói. Hiện tại
đôi khi, y cũng không đoán được tâm tư của Khanh Trần. Nhìn Cảnh Dạ Lan
đổi lại hết tất cả, y mới lấy từ trong ống tay áo ra một bình dược đưa
cho nàng. “Có thể hoàn toàn giải được độc tố trong người ngươi hay không thì ta không biết, tuỳ thuộc vào vận khí của nguơi, nhưng ít nhất có
thể ức chế độc tố trong người phát tác.”
“Có thể bao lâu?” Cảnh Dạ Lan tiếp nhận không cần nghĩ ngợi nuốt xuống.
“Một năm.”
“Một năm!” Nàng mở to hai mắt nhìn, điều này có ý gì? Nói đúng là một năm sau nàng lại phải đến tìm Vô Ngân? Đây chẳng phải là sẽ gặp người
kia sao? “Không được! Điều này không giống với cùng ngươi đáp ứng lúc
trước!”
“Vương phi, thời gian một năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có lẽ ta có thể tìm được biện pháp khác, hoặc là Vương phi có thể gặp một
người khác nào đó lợi hại hơn rất nhiều so với Vô Ngân ta, thay ngươi
giải độc.” Nhìn thấy sắc mặt Cảnh Dạ Lan không tốt, không khỏi cười vui
vẻ. “Quả thật không thể, nội trong một năm ở đây ta sẽ tiếp tục thay
ngươi làm thuốc tốt, ngươi cùng lắm thì một năm quay lại Bắc An một
lần.”
“Ngươi không sợ hắn biết giữa ta và ngươi có một ước định hay sao? Ngươi nên biết hắn chán ghét bị lừa gạt như thế nào.”
“Hoa Mị Nô đã chết, mà ngươi là trọng sinh, trừ phi là chính ngươi sợ hãi, vẫn còn muốn trở lại bên người hắn, hoặc là ngươi đã yêu thương
hắn?” Đồng mâu âm u phát sáng của hắn nhìn gần Cảnh Dạ Lan, thâm thuý
nhãn đồng giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.”
“Ta vĩnh viễn sẽ không yêu, trái tim của ta sẽ không dành cho bất kì người nam nhân nào!” Nàng cắn chặt môi, kiên định nói. Trong ống tay áo nàng gắt gao nắm cây trâm gỗ mới vừa rồi vụng trộm giấu, hắn tự tay làm đưa cho nàng cái gì đó, một đầu tóc đen bị hắn búi lại, giống như ngày
hôm qua.
Dùng sức khiến nước mắt không hiểu vì sao lưu động trong hốc mắt bức quay trở về. Nâng lên chiếc cằm quật cường, nàng sẽ không dựa vào bất
luận kẻ nào để tồn tại, nàng không phải vốn là sống rất tự do hay sao!
Vô Ngân ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị tốt hết thảy, sẽ đưa Cảnh Dạ Lan rời đi.
“Đây là?” Nàng nhìn bên cạnh ngôi mộ của mình, nhìn thấy một toà mộ nho nhỏ.
“Đây là hắn an bài.” Vô Ngân dừng chân, “Vương phi xem đi.” Cũng
không biết vì cái gì, Vô Ngân đột nhiên cảm thấy cần thiết cho nàng biết một chuyện.
Cảnh Dạ Lan nghi hoặc vòng đến ngôi mộ nho nhỏ trước mặt, đôi mắt đột nhiên biển đổi, đây là…
Hiên Viên Duệ, Hiên Viên Duệ…
Trong miệng lặp đi lặp lại nhớ kỹ cái tên này, cũng không xa lạ, đây là cái tên hắn chọn, để đặt cho hài tử chưa ra đời.
Cái tên trên tấm mộ bia nho nhỏ, làm cho trái tim Cảnh Dạ Lan lúc đầu kinh ngạc từng bước chuyển biến vì từng đợt co rút đau đớn, không khí
trong ngực giống như bị rút đi. Đây là ngôi mộ của đứa nhỏ… Cảnh Dạ Lan
không khỏi che miệng lại, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, đứa nhỏ của
nàng!
“Hắn nói cho phép mẫu tử các ngươi có thể đoàn tụ, vì thế an táng
cùng nhau.” Trong thanh âm của Vô Ngân có chứa một tia ưu thương, trong
mắt ôn hoà hiếm thấy.
Cảnh Dạ Lan im lặng gật gật đầu, ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau
sạch tấm bia, Duệ Nhi, thông minh cơ trí, nếu ngươi còn sống thì tốt
biết bao! Cúi đầu, hai thái dương của nàng tựa vào tấm bia, ngón tay
mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve những con chữ, ngẩng đầu, nàng nhẹ nhàng hôn lên, xong mới lưu luyến đứng dậy.
Cục cưng, thật xin lỗi…Nước mắt chảy xuống hai má, ngay lập tức bị
cơn gió lãnh liệt thổi qua, chỉ để lại một mảnh cảm giác mát lạnh như
băng.
“Đi thôi.” Nàng xoay người chỉ trong chốc lát, tình yêu ấm áp trong mắt biến thành lạnh lùng hàn quang.
“Vương phi, ngươi tính đi đâu?” Vô Ngân theo nàng đi tới.
Đi đâu? Kỳ thật Cảnh Dạ Lan cũng không biết, lúc này nàng đã trốn
thoát thành công khỏi bàn tay hắn, không có chấn động lòng người giống
như dĩ vãng, hết thảy đều trong kế hoạch nàng thiết lập cùng Vô Ngân.
Chỉ là, trong kế hoạch này không bao hàm bộ áo cưới của nàng, không
bao hàm đứa nhỏ,cũng không bao hàm…Nàng đột nhiên xoay người lại, nhìn
mộ huyệt chuẩn bị cho nàng, đã được sửa sang lại thật tốt giống như nơi
này không có phát sinh ra bộ dáng gì.
Mà chữ hắn viết trước mắt lại làm cho lòng Cảnh Dạ Lan một trận không hiểu hít thở không thông.
Ái thê Hoa Mị Nô!
Hiên Viên Khanh Trần, nếu ngươi thật sự yêu Hoa Mị Nô, có lẽ ta và
ngươi sẽ không đi tới từng bước cho đến hôm nay, ít nhất hiện tại không
thể vãn hồi một lần nữa. Sau khi nàng than nhẹ một tiếng, ngữ điệu liền
biến đổi: “Vô Ngân, trong vòng một năm, nếu ta không thể giải độc, nhất
định sẽ quay về Bắc An tìm ngươi tính sổ!”
“Bản thân ta cũng hy vọng Vương phi có thể trở về.” Y khôi phục lại
khuôn mặt tươi cười bình thường kia, nhìn nàng, không nhanh không chậm
tiếp tục nói, “Ít nhất nói rõ đối với việc giải độc của ngươi, cũng chỉ
có Vô Ngân ta là duy nhất làm được .” Trong mắt y mỉm cười, rõ ràng đúng là không có lo