
i nàng!”
“Ta đây càng sẽ không buông tay!”
“Bởi vì một người đã chết, ngươi nhất định phải mất nhiều năm cố gắng hay sao? Cũng là ngươi trước đây nói tất cả với ta là sẽ bởi vì những
chuyện này thay đổi!” Vô Ngân đột nhiên đứng lên, nhìn xuống Hiên Viên
Khanh Trần ngồi ở chỗ kia
Trong đôi mắt phượng hẹp dài rốt cuộc nổi lên một tia biến hóa, nghi
hoặc, khổ sở, ánh mắt đau lòng hiện lên trong mắt Vô Ngân, hắn luôn luôn có thể khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng lại khó tránh khỏi có
thời điểm dao động.
Hiên Viên Khanh Trần cơ hồ như không có nhìn qua hắn thật lâu như
vậy, trầm mặc ngắn ngủi, sau đó hắn thong thả nói: “Nếu ta thực sự làm
như vậy, sẽ lại thực có lỗi với nàng, cuối cùng vẫn là mất đi toàn bộ!”
Mị Nô, ta biết nàng hận ta, nhưng là ta tình nguyện cho nàng hận, bởi vì hình thức này ngươi chí ít có thể nhớ kỹ ta! Mà nàng đã đồng ý với
ta bắt đầu rồi mà, lại cho ta một kết cục như vậy. Bây giờ ngay cả hài
cốt của nàng cũng phải rời khỏi ta, ta không cho phép!
“Hãy để ta xử lí, ngươi không cần quản cái gì, giống như trước.” Ống
tay áo rộng thùng thình của Vô Ngân mơn trớn đầu vai Hiên Viên Khanh
Trần, bàn tay ấn đè lên.
Tin tưởng ta! Hắn không cần mở miệng, cũng biết Hiên Viên Khanh Trần
có thể đọc hiểu tâm tư của hắn, tin tưởng ta giống như trước kia, Khanh
Trần , ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng!
Không tiếng động, Hiên Viên Khanh Trần đưa tay khoát lên lưng hắn, cũng như nhiều năm trước làm ra quyết định.
Ngày hôm sau, Vô Ngân mang theo Hoa Thanh Nho đến trước mộ, nhưng lại thật không ngờ sáng sớm gặp phải Hiên Viên Khanh Trần sớm đã chờ ở nơi
đó. Gió lạnh thổi bay trường bào màu đen của hắn, giống như cánh chim
thật lớn che khuất tầm mắt của bọn họ.
Hai mắt phiếm hồng, hai má gầy yếu, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ. “Ta
đến đưa nàng.” Phía sau là đội hộ vệ ý chí kiên cường và sẳn lòng hy
sinh vẫn đi theo hắn, Vô Ngân hiểu được hôm nay nếu không thể làm cho
hắn như nguyện vọng, hắn quả quyết sẽ không bỏ qua.
Như thế nào vẫn còn tính tình như vậy, thật sự là khó làm! Có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Động thủ đi, cẩn thận không được quấy nhiễu Vương phi.” Tiện đà hắn
yên lặng đứng bên người Hiên Viên Khanh Trần, nhìn người đám người hầu
đào quan tài lên. Nếu không chuẩn bị trước đó, thật đúng là không biết
Hiên Viên Triệt sẽ dùng chiêu thức ấy, cũng may hết thảy đều giống như
hắn nắm trong tay.
“Mở ra.” Lúc bọn họ động thủ nâng quan tài lên, hắn đột nhiên lên tiếng ngăn cản
“Khanh Trần…”
“Mở ra, ta muốn thấy nàng.” Hắn lập tức tiêu sái đến giữ quan tài.
“Cho Bắc An Vương nhìn đi, coi như là lần gặp mặt cuối cùng của hắn
cùng Mị Nô.” Hoa Thanh Nho nhất thời lão lệ đồng ý nói một bên.
Vô Ngân gật gật đầu, sai người hầu mở quan tài ra. Hiên Viên Khanh
Trần cẩn thận đẩy nắp hòm. Khuôn mặt của người bên trong tái nhợt, hiện
lên màu xám xanh làm cho người ta sợ hãi. Ở hắn xem ra, lại như thường
trong mắt Mị Nô không khác. Thân thể bởi vì thời tiết giá lạnh, nên bộ
dáng được bảo trì như lúc hạ táng.
“Mị Nô, ai cũng không thể mang nàng đi, cho dù là vì nàng buông tay
tất cả, ta cũng sẽ không tiếc!” Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói nhẹ, thân
mình cúi xuống, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của nàng, vừa muốn nhìn lại không muốn nhìn.
Đội hộ vệ ý chí kiên cường phía sau chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là
có thể giết chết người của Hiên Viên Triệt, binh lực của Bắc An cũng sẽ
không bại bởi Đại Nguyệt, hắn chỉ là đem tất cả sở hữu chuẩn bị phát
động trước tiên.
Mị Nô, nàng không cần vị trí hoàng hậu hắn phong cho nàng, ta đây
đem thiên hạ tặng nàng, ta đây đã cho đi thứ gì thì sẽ không bao giờ lấy lại! Trong mắt hắn hiện lên nụ cười hiếm thấy của nàng, cùng nàng thấp
giọng lẩm bẩm gọi hắn: Khanh Trần, Khanh Trần…
Vì nàng, ta giành lấy thiên hạ thì sao!
Trong mắt chua sót, nước mắt cơ hồ tràn mi, động tác tay càng thêm
mềm nhẹ. Nàng nhớ kỹ, ta đã nói rồi nàng là nữ nhân của ta, cho dù là đã chết ta cũng đem hồn phách của nàng giữ bên người, ai dám mang nàng đi, ta giết, gặp phật giết phật! Khóe môi phác họa một chút ý cười thương
tiếc sủng nịnh.
Rồi đột nhiên, ánh mắt hắn chợt động, bàn tay đang vuốt ve mái tóc
dài của nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén rất nhanh một lần nữa
đánh giá một phen người trong quan tài. Đồng mâu chợt co lại thay đổi
dần.
Phía sau Vô Ngân nhắc nhở hắn, sau một lúc lâu hắn mới lưu luyến đứng dậy, tay vịn quan tài ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, mới đưa cái
nắp quan tài.
“Đi thôi.” Hắn gian nan vẫy vẫy tay, bi thương xoay người không hề nhìn lại.
Trong mắt lảng tránh nhưng không có bi thương như vừa rồi, thay vào đó là hàn quang lạnh lẽo!
***
Cây cỏ phát triển oanh bay ba tháng trời, mãn nhãn đào hồng liễu lục, ánh mặt trời vàng đượm nhu hòa chiếu trên người, không khỏi bắt đầu
nhiều hơn.
Sâu trong viện, một bộ trường bào màu đen viền bạc, khoát lên người
một công tử trẻ tuổi, cúi đầu xuống án thư đang viết cái gì đó.
“Cảnh công tử, Vương gia đến đây.” Ngoài cửa là người hậu thấp giọng bẩm báo.
“Mời