The Soda Pop
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213485

Bình chọn: 7.00/10/1348 lượt.

giác quen thuộc, bị nàng chăm

chú nhìn vào, còn có một cỗ hàn ý rót vào trong cốt tuỷ.

“Bắc An Vương.” Nàng cười nhẹ, “Quận chúa lại lo lắng cái gì?”

“Chỉ là xin khuyên ngươi một câu, không được tiến hành chủ ý của Hiên Viên Khanh Trần, mặc kệ ngươi là ai?” Thần sắc nàng lạnh lùng, đôi mắt

phượng xinh đẹp nhếch lên , tà nghễ nhìn nàng. Vô luận là ai cũng không

thể lại một lần nữa cướp đi Khanh Trần, kể cả Thu Thuỷ, nàng đều đi bước một có kế hoạch tiếp cận rồi tính kế.

Đêm nay nàng vốn không nghĩ tìm đến nàng ta gây phiền toái, dựa theo

cá tính của nàng hẳn là có thể nhịn xuống, nhưng đối với nàng ta, Tô

Tĩnh Uyển mất đi sự kiên nhẫn của ngày thường, ở trước mặt nàng ta,

nàng cảm giác được, chính mình tất cả cố ý xây dựng đều xuyên thủng ở

trong ánh mắt nàng của nàng, đó là một loại cảm giác thất bại thật sâu.

Cảnh Dạ Lan lạnh lùng cười, “Ta nghe nói Bắc An Vương Vương phi mới

mất không bao lâu, nhưng giống như cũng không có nhắc tới tin tức lập

lại chính phi một lần nữa, ta đối với Bắc An Vương hiểu biết nhiều lắm,

không biết tin tức nàyđúng hay không a, quận chúa?!” Nàng làm như đùa

cợt nâng mắt lười nhác liếc mắt nàng một cái.

Yêu đồng của nàng rất giống Hiên Viên Khanh Trần đều mang theo huỷ

diệt, nhưng lại hơn một phần bạo ngược, cũng là chỉ có hắn nam nhân như

vậy mới có thể thuyết phục nàng.

Tô Tĩnh Uyển biến sắc, nhưng lại lần nữa cười rộ lên: “Ngươi cười nhạo bản quận chúa không phải là chính phi?”

“Không dám.” Cảnh Dạ Lan hơi hơi hạ thấp người tỏ vẻ thành ý, nhưng lại cẩn thận rất nhanh quét nàng liếc mắt một cái.

“Ừ, tha thứ cho ngươi không dám!” Nàng tựa hồ có chút nguôi giận,

“Cảnh công tử…” Ánh mắt tuỳ ý quét về phía Cảnh Dạ Lan, buông xuống chỗ

cổ áo cúi xuống dưới, loáng thoáng lộ ra một mảnh vết cắn che kín da

thịt.

Cảnh Dạ Lan theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trong lòng cả kinh, nhưng lại một bộ bộ dáng không hề để ý thuận tay kéo áo, khêu khích dường như quay về nhìn nàng biến đổi sắc mặt.

“Nếu ngươi cảm thương hại ca ca ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho

ngươi.” Ngữ điệu Tô Tĩnh Uyển biến đổi, trong hai tròng mắt xinh đẹp rốt cuộc không nhìn thấy ý cười bình thường, cho dù là nguỵ trang đến mức

tận cùng.

“Rốt cuộc quận chúa muốn nói cái gì?”

“Ca ca ta cùng Khanh Trần, vô luận là ai, ngươi trêu chọc bất cứ một

người nào, ta đều sẽ khiến ngươi ngay cả cặn bã thừa lại cũng chẳng

được.” Nàng kiềm nén cơn tức, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi ma sát,

đổi lại bình thường, làm sao để cho nàng ta còn đứng ở chỗ đó.

“Kia cũng là chuyện của ta, vô luận là Vương gia hay là Bắc An Vương, cũng là do ta ta tự quyết định, về phần quận chúa thì thật ra không

biết vì **, tấm lòng thật là tốt!”

Nàng thủy chung nhìn chăm chú vào tay Tô Tĩnh Uyển, bàn tay trong tay áo xiết chặt ngân châm vận sức chờ phát động.

“Làn càn cái gì đó?” Tô Tĩnh Uyển thông thả nói ra lời

này, đuôi lông mày nhếch lên hiển hiện ý cười lạnh lùng dưới ánh trăng

mông lung ẩn hiện nhìn thấy không rõ ràng.

“Làm càn? Ta có điều gì làm càn xin quận chúa chỉ giáo ! Cảnh Dạ Lan ngược lại cười như mùa thu tỏa nắng.

“Xem ra ca ca của ta đã quá mức sủng ái ngươi rồi, bất

quá, ta nghĩ cho dù ngươi không còn nữa, ca ca cũng sẽ không trách mắng

ta quá nặng đâu”. Cước bộ nàng nhẹ nhàng, nói thẳng mục đích của mình

với Cảnh Dạ Lan.

“Quận chúa muốn giết ta sao?” Nàng liếc mắt hỏi, nhưng

không có nữa phần sợ hãi, bàn tay nâng lên mái tóc dài vuốt ve. Động tác mê ly lại mang vài tia dụ hoặc, thường thường liếc về phía nàng ta,

trong đôi mắt hiện lên sát khí chỉ một chút xíu nhưng làm cho Tô Tĩnh

Uyển lạnh run.

Ánh mắt này….

“Thì đã sao?” Nàng đề cao giọng nói, thân mình tiến vê

phía trước một chút, không ngừng giang tay tựa hồ muốn chụp lấy Cảnh Dạ

Lan , một bàn tay bé nhỏ từ trong ống tay áo rộng lớn xuất hiện, đầu

châm nhọn tinh tế lại có màu xanh nhạt, cố ý lại chỉ như vô tình đã

chạm vào cổ tay của nàng , khi tiếp xúc đó nàng thấy đầu ngón tay tê

rần.

“Quận chúa cẩn thận!” Cảnh Dạ Lan lập tức chế trụ cổ tay nàng, giống như đồng chí cảnh sát đeo cồng cho tội phạm.

.

Trong lòng bối rối, trước mắt có chút hoa mắt

choáng váng, muốn kéo bàn tay của mình về.

Đầu ngón tay giống như bị châm nhẹ một cái, tuy rằng

thực sự rất nhẹ, cơ hồ không thể khiến người ta phát hiện ra điều khác

thường gì, sắc mặt Tô Tĩnh Uyển cũng biến đổi.

“Ngươi” Đầu ngón tay bị dính kịch độc, tuy không phải

lập tức chết bất đắc kỳ tử, nhưng thời điểm độc phát cũng làm cho người

trúng phải nó vô cùng thê thảm. Ngay lúc đó, nàng muốn bước nhanh ra

khỏi cửa.

Cảnh Dạ Lan so với nàng còn nhanh hơn, trực tiếp ngăn lại trước cửa, “Quận chúa, sao lại bỏ đi vội vả như vậy?”

“Bản quận chúa muốn đi hạng như ngươi có thể quản sao?”

Ngón tay đã mất cảm giác, nàng ta xuống tay quá mau, không ngờ đi xử lí

lại bị người ta tính kế trước. Tuy nàng không hề khinh địch, nhưng lại

không dự đoán được điều nàng nghĩ trong lòng lại bị nàng ta nắm được.

Trong quân đều nói Cảnh công tử tài trí hơn người, nhưng Tô Tĩnh Uyển thật khôn