Duck hunt
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213025

Bình chọn: 7.5.00/10/1302 lượt.

lắng cho ta hay là cho Tô Vân Phong?

- Hắn đã cứu ta, hơn nữa… hơn nữa… – nhất thời nàng không tìm được

một cái cớ thích hợp để nói với Hiên Viên Khanh Trần nên nghiêng đầu đi

nơi khác.

- Không được, nàng không được nghĩ tới hắn! – Hiên Viên Khanh Trần

thấy nàng không nói nữa thì nâng cằm nàng lên, khẩu khí cường ngạnh.

- Không cần ngươi lo! – Cảnh Dạ Lan nhắm mắt, lười nhìn tới hắn. Nàng không cần phải nói ra cái điều ngu ngốc kia, nàng chính là sợ hắn không thể toàn thân trở lại Bắc An.

Khẽ chuyển người nhưng bên hông chợt nặng nề, cả người nàng bị Hiên Viên Khanh Trần ôm vào lòng:

- Hôm nay chúng ta không cần nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa, có được

không? – giọng điệu của hắn biến nhu hòa, đem mặt vùi vào cổ nàng. Mùi

hương quen thuộc phảng phất bên mũi khiến cho Hiên Viên Khanh Trần tham

lam không muốn buông tay.

Qua một hồi lâu, Cảnh Dạ Lan từ từ mở bừng mắt, phía sau trống trơn,

cánh tay vươn ra chạm vào một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ Hiên Viên Khanh Trần

đã đi lâu rồi, lâu lắm nàng mới có được một giấc ngủ ngọt ngào thế này,

cư nhiên không hề phát hiện ra điều gì.

Bên gối ánh lên màu kim loại của cây châm, nàng cầm lên, nhìn ra bóng đêm dày đặc bên ngoài, ngày mai là tới hẹn đánh cược giữa Hiên Viên

Khanh Trần và Tô Vân Phong rồi. Rốt cuộc thì nàng cũng không thể khuyên

can được hắn!

Đứng dậy, theo thường lệ nàng không thắp nến lên mà nhảy chân trần

xuống đất. Lòng bàn chân truyền lên cảm giác mềm mại khiến nàng giật

mình nhìn xuống thì phát hiện không biết từ khi nào ở dưới đất đã được

lót một tấm nệm mềm. Có lẽ là hắn đã làm, xem ra thừa dịp nàng ngủ thì

hắn đã làm không ít chuyện rồi.

Khóe miệng lơ đãng cong lên một nụ cười, hơi lạnh nơi lòng bàn chân dường như không còn lạnh như trước.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ khiến cho thần kinh nàng rung

lên, nhẹ nhàng bước tới bên cửa thì một bóng người hiện lên làm đôi mắt

nàng biến lạnh lùng.

Kẹt một tiếng, nàng mở then chốt cửa ra, đột nhiên giật mạnh một tiếng, châm trong tay cũng giơ lên chuẩn bị đâm xuống.

- Ai nha, là ta! – người bị Cảnh Dạ Lan nắm trong tay ngã phịch xuống đất kêu rên một tiếng rồi ngước mặt lên, ngũ quan dường như nhăn chặt

hết cả lại.

Thu Thủy! Cảnh Dạ Lan buông tay ra, thừa dịp nàng ta còn chưa có hoàn hồn lại thì vội vàng cầm chiếc mặt nạ bằng đồng đeo lên.

Nàng ta rên rỉ đau đớn, hơn nửa ngày mới nói ra tiếng:

- Thực xin lỗi, không phải ta cố ý! – thân mình gầy yếu xoay sửa

trong bóng đêm. – A, ngươi ~~~ – chiếc mặt nạ đồng phát sáng trong bóng

đêm, Thu Thủy mở to hai mắt nhìn rồi hoảng sợ che miệng lại, chân bất

giác lui về sau vài bước.

- Ngươi tìm ta? – Cảnh Dạ Lan lạnh giọng nói. Nàng chỉ gặp Thu Thủy

đúng một dịp, là do vô tình xâm nhập, lần đó nàng ta y như một đứa bé

không hề giận dỗi còn bây giờ thì trên mặt đã giảm bớt vẻ bệnh tật,

ngược lại phát ra thứ ánh sáng tinh thuần.

Nghe thấy tiếng nàng thì Thu Thủy mới ổn định lại thân mình, giọng

nói lạnh lùng nhưng mềm nhẹ dễ nghe làm cho tâm trạng hoảng loạn của

nàng ta được thả lỏng một chút. Thì ra người mà ca ca muốn chính là

nàng! Thu Thủy kính cẩn gật gật đầu:

- Ta là Thu Thủy, ca ca ta là Bắc An vương Hiên Viên Khanh Trần! –

đôi mắt trong vắt ngây thở như nai con nhìn thẳng vào Cảnh Dạ Lan.

Một người tinh thuần, không hề tâm cơ như nàng ta khiến cho Cảnh Dạ Lan rất khó khăn mà phòng bị hay đối phó.

- Tìm ta làm gì?

Vì che mặt nạ nên thấy không rõ thần sắc của nàng, Thu Thủy chỉ có thể nhìn vào đôi mắt nàng:

- Ta chỉ muốn đến gặp ngươi thôi! – cặp mắt kia linh động bức người

nhưng dường như lúc nào cũng kết hàn sương không thể hòa tan.

- Gặp ta, ngươi muốn nói cái gì? – thân thể của nàng ta run rẩy không ngừng nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Cảnh Dạ Lan.

- Hình như ca ca ta rất thích ngươi! – Thu Thủy đề cao giọng, trấn định nói.

- Đây là nguyên nhân mà ngươi tới tìm ta?

- Ừm! – nàng ta dùng sức gật đầu. – Gần đây ca ca trông rất vui vẻ,

đã lâu rồi ta không thấy ca ca như vậy! – thấy Cảnh Dạ Lan không có ác ý nên Thu Thủy cũng không còn sợ hãi nữa, từ từ tiêu sái tới trước mặt

nàng.

- Ngươi rất quan tâm tới hắn? – trong lòng Cảnh Dạ Lan có chút rầu

rĩ, Thu Thủy là gì với hắn chứ? Nhớ ngày đó Hiên Viên Khanh Trần vì muốn nàng ta bình phục mà làm hết thảy mọi thứ, những mộ phần cô độc trong

vương phủ kia cũng là vì nàng ta.

- Đương nhiên, ca ca là người quan trọng nhất trong lòng ta, đương

nhiên là ta quan tâm ca ca rồi! – nàng ta mỉm cười, lập tức hỏi lại. –

Ngươi sẽ cùng về Bắc An với ca ca sao? – nàng ta hỏi thật cẩn trọng cứ

như rất muốn biết được đáp án, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn Cảnh Dạ

Lan.

Về Bắc An? Chính Cảnh Dạ Lan cũng không biết mình nghĩ gì, nàng toàn

tâm toàn ý muốn trốn khỏi Bắc An, thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần; tất

cả mọi chuyện đều diễn ra như những gì nàng mong muốn nhưng vì sao tới

lúc này tâm nàng lại bắt đầu chao đảo, không còn kiên định như trước.

- Cảnh Lan tỷ tỷ, tỷ sẽ trở về Bắc An cùng với ca ca chứ? – nàng ta lại hỏi.

- Làm sao ngươi biết tên của