
ó thể cứu nàng ấy một lần nhưng không thể cứu được nhiều
lần. Bảo trụ mạng của mình mới là quan trọng, cho tới bây giờ Cảnh Dạ
Lan nàng đều kiên trì thờ phụng nguyên tắc này của bản thân.
Nửa đêm về sáng là thời khắc người ta ngủ say giấc, đồng thời cũng là lúc thủ vệ tuần tra trong hoàng cung Lan Lăng mỏng nhất. Dựa theo cước
lực của nàng thì khoảng thời gian nửa nén hương là có thể thuận lợi đi
ra ngoài; nhưng vì mang theo Thu Thủy nên Cảnh Dạ Lan đành tính toán
thời gian kéo dài thêm.
Thay quần áo xong, nàng vấn mái tóc dài lên cho gọn gàng rồi ngụy
trang một chút tháp thượng trong phòng ngủ, thoạt nhìn sẽ nghĩ là các
nàng đã đi ngủ. Trong lư hương, nàng bỏ chút huân hương mà hồi trước Vô
Ngân có dùng. Dù người tới có phát hiện các nàng không còn ở đây thì lúc vào kiểm tra cũng đủ để huân hương phát huy tác dụng đánh mê bọn chúng.
Cảnh Dạ Lan nhanh nhẹn dẫn đường:
- Đi theo ta, phải cẩn thận! – nàng dắt tay Thu Thủy, bàn
tay gầy gò nho nhỏ nắm chặt lấy tay nàng, mồ hôi thấm ướt, khẽ run run.
Đối chiếu với sơ đồ vẽ từ trước, Cảnh Dạ Lan kéo Thu Thủy rời đi, hữu kinh vô hiểm một đường đi tới cửa cung.
Không xong! Xa xa, Cảnh Dạ Lan phát hiện nơi đo so với bình thường
thì nhiều hơn gấp đôi người gác. Không thể! Lát nữa sẽ có người nào tới
đây? Đã trễ thế này rồi, ai còn muốn tiến cung? Nàng vội kéo Thu Thủy
tránh vào một góc tối.
Chết tiệt ~~~ Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm mắng. Chưa được bao lâu thì một chiếc xe ngựa chạy vào cửa cung. Ánh mắt sắc bén của Cảnh Dạ Lan
phát hiện người đi bên cạnh chiếc xe ngựa tiến cung đó là thủ hạ bên
người của Tô Vân Phong – Ngô thống lĩnh.
- Thuộc hạ thỉnh an quận chúa! – tiếp đó, tiếng nghênh đón của bọn quan nội thị vang lên.
Quận chúa? Đó không phải là Tô Tĩnh Uyển! Cảnh Dạ Lan nhíu chặt mày,
đúng rồi, sau khi ăn dược của Vô Ngân thì nghe Tô Vân Phong nói nàng ta
có chút khí sắc hơn.
Oan gia ngõ hẹp, gặp lúc nào không gặp lại trúng lúc này! Cảnh Dạ Lan không biết nên khóc hay nên cười~
Từ lúc nàng bị hôn mê, Hiên Viên Khanh Trần cứ như khốn thú không có
cách nào kiềm chế chính mình. Hắn cũng không thể làm ầm ỹ Vô Ngân đang
thay nàng bắt mạch. Rốt cuộc, hắn chỉ có thể buồn bực bản thân không thể làm gì, đành đứng một bên sốt ruột.
Hắn lo sợ, giải dược mà nàng đang ăn chỉ có hiệu quả trong vòng một
năm; nếu dược hiệu qua đi mà không có giải dược mới thì nàng sẽ tạm biệt cuộc sống yên lành và tiếp tục chịu đựng sự thống khổ đó!
Mọi lo âu, bất mãn đều hiện hết lên khuôn mặt, hắn sợ nhất chính là
tình huống như vậy. Hiện giờ là thời điểm rối loạn nên Vô Ngân cũng
không thể nhàn rỗi tiếp tục nghiên cứu dược trị bệnh cho nàng.
- Khanh Trần. – Vô Ngân im lặng nửa ngày không nói, nãy giờ y đều thu hết những lo lắng của hắn vào đáy mắt.
- Nàng thế nào?
- Bôn ba mệt nhọc, hơn nữa thân thể quá yếu nhược nên nàng mới té xỉu.
- Là như vậy sao… – nghe kết quả chẩn đoán của Vô Ngân, tâm hắn tạm thời bình ổn xuống. May mắn không phải như những gì hắn suy
nghĩ. Nhưng chuyện đó cũng không còn xa nữa, còn hắn thì vẫn hết đường
xoay xở như trước.
Hiên Viên Khanh Trần nửa ngồi ở bên mép giường, ngẩn người nhìn khuôn mặt của nàng. Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy mấy ngón tay trắng nõn của nàng, xúc cảm khác thường khiến lòng hắn khó hiểu. Sau khi mở bàn tay
nàng ra, hắn mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã bị dây cương chà xát hằn xuống.
Những ngày qua nàng như thế nào? Chiếc cằm khéo léo nhọn đi, da thịt
non mềm mang theo phong sương. Nhất là ở cổ tay, cách một lớp quần áo sờ lên mà vẫn gầy yếu khiến hắn đau lòng.
Sợ là dọc đường đi nàng không hề nghỉ ngơi tốt. Một nữ tử độc thân mà kiên cường, so với nam tử còn mạnh mẽ, dũng cảm hơn nhiều.
Cảnh Lan, nàng tới nơi này sẽ không phải chỉ vì nói cho ta biết, nàng đã cứu Thu Thủy ra, cũng không phải chỉ là nói cho ta âm mưu của Hiên
Viên Triệt thôi.
Lý do vì sao, ta đều hiểu được! Con ngươi thâm thúy chan chứa tình
cảm lâm vào mê mang, Hiên Viên Khanh Trần vươn đầu ngón tay vuốt nhẹ hai má nàng.
Vội lấy túi dược, hắn cẩn thận rắc thuốc lên vết thương trong lòng
bàn tay nàng. Người đang nằm mê man kia khẽ chuyển mình, hàng mi cong
vút hơi rung rung, trán nhăn lại, theo bản năng đưa tay lên gạt đi.
Hắn đè cổ tay nàng lại, ngăn cản động tác tiếp theo rồi hôn nhẹ vào mu bàn tay nàng:
- Ngoan một chút, chờ lát nữa thì tốt rồi. – giọng nam trầm thấp cứ như thôi miên. Hiên Viên Khanh Trần nhẹ nhàng thổi miệng vết
thương của nàng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, gần gũi nhất để giúp nàng giảm bớt đau đớn.
- Cảnh Lan, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu một chút
thương tổn nào nữa! Hắn kéo lại góc chăn cẩn thận, cúi đầu hôn xuống mi
mắt nàng. Khi ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài quân trướng, đôi mắt Hiên
Viên Khanh Trần bịt kín một tầng băng sương.
Bên ngoài trướng, phía chân trời vẫn là một mảnh đen kịt. Giật mình
tỉnh lại, Cảnh Dạ Lan cố mở đôi mắt đầy sương mù của mình, ý thức trong
đầu vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng nhìn quang bốn phía, nơi này hình như là quân trướng của