XtGem Forum catalog
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329545

Bình chọn: 9.5.00/10/954 lượt.

nói,

khóe mắt tà nghễ liếc Lâm Tông Càng. – Nhưng ngươi làm như vậy không thể nghi ngờ, đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. – đôi mắt y hấp háy ý cười song càng phát ra âm trầm, nguy hiểm.

- Là Vô Ngân ngươi nói, chỉ cần thắng thì cần gì phải quan

tâm tới quá trình như thế nào. – mắt Lâm Tông Càng như dã thú lóe ra hàn quang, cứ như đang tính toán mưu kế khiến đối thủ phải thảm hại.

Vô Ngân làm bộ không sao cả, nhún nhún vai:

- Cũng đúng, Lâm nguyên soái đem Thu Thủy tới bên cạnh Hiên Viên Triệt là muốn biến nàng thành quân cờ kiềm chế Khanh Trần. Có

điều, ta muốn nói cho ngươi hay, làm như vậy thì kết quả đối với ai cũng đều không có lợi.

- Mệnh lệnh của hoàng thượng ban xuống ta không thể không

nghe theo. Hiên Viên Khanh Trần là kẻ sớm nên chết, có thể sống tới ngày hôm nay đã là chuyện đáng mừng, hắn còn có năng lực gì ở trong này nói

hưu nói vượn. Nói là kiềm chế, nếu hắn thật sự có thể nhẫn tâm thì người đó cũng không kiềm chế được hắn!

Vô Ngân nghe vậy, phất tay phủi đi bụi đất bám trên áo choàng, giọng ngao ngán như thở dài:

- Nếu ngươi phải làm như vậy thì đúng là không có cách nào. Hôm nay Khanh Trần nhờ ta nhắn một câu “Lâu rồi chưa gặp, thật hy vọng

được quyết thắng bại trên chiến trường!”. – nói xong, y tiến lên vài

bước nhặt miếng hổ phù trên mặt đất khi nãy bị mình ném đi.

- Hôm nay ngươi đến thật sự nghĩ có thể dễ dàng đi ra ngoài như vậy sao? – Lâm Tông Càng đứng lên, trong giọng nói mang theo hưng

phấn giết chóc. Hai mắt hắn chăm chăm quan sát nam tử đang bình thản đội chiếc mũ trùm lên.

- Ngươi không thể làm như vậy, dù sao hiện tại ngươi cũng

là thuộc hạ trung thành của Hiên Viên Triệt; trong lòng cũng luôn muốn

quyết thắng bại với Hiên Viên Khanh Trần. Có giết ta thì ngươi cũng

không thể tiêu trừ được oán hận trong lòng, có đúng không, Lâm nguyên

soái! – y ngoái đầu lại cười, trong con ngươi hẹp dài tỏa ra hơi lạnh

thấu xương khiến Lâm Tông Càng phát lạnh theo.

Không cần nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay Lâm Tông Càng đâm thẳng về phía sau lưng Vô Ngân. Tuy ám tiễn đả thương người là chuyện vô sĩ

nhưng đôi với một Vô Ngân xảo quyệt thì cũng không cần quan tâm xem đó

là biện pháp gì.

Đang ~~~ mũi tên rung lên, đoạn ngọc vỡ thành mấy mảnh rơi trên mặt

đất; trường kiếm của Lâm Tông Càng đâm vào không khí. Đầu vai áo Vô Ngân bị đâm thủng nhưng không mảy may bị thương chút gì. Vô Ngân vấn lại mái tóc vị xõa tung, đoạn ngọc khi nãy là dùng để giữ chây trâm trên đầu.

Lúc này, y cũng chưa thèm quay đầu lại.

- Xem ra ta lại sai lầm rồi. – Vô Ngân không khỏi cười khổ, sờ sờ đầu vai áo bị trường kiếm đâm thủng.

- Ngươi sai nhiều lắm! – một kiếm bất thành, sớm đã bị đối

phương nhìn thấu nên Lâm Tông Càng cũng đành bỏ qua. Người hắn muốn giết và nên giết nhất là Hiên Viên Khanh Trần mới đúng. Chẳng qua, hắn thấy

Vô Ngân bất cứ lúc nào cũng đều tỏ vẻ thong dong, bình tĩnh nên hắn rất

muốn nhìn biểu hiện của y vào thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp thì sẽ thế

nào.

- Cũng may là ngươi không đâm trúng nếu không ngươi nhất

định sẽ hối hận! – nói xong, Vô Ngân nhấc rèm trướng, áo choàng vung ra, tay y cố ý vô tình nâng lên, như chạm ngọc khắc thành trong tay, mơ hồ

mang theo chút ám lục.

Nháy mắt, kỳ hạn ba ngày đã qua, Cảnh Dạ Lan ở nơi này cũng chuẩn bị

chu đáo. Khanh Trần nói qua ba ngày sẽ trở về đón nàng rời đi, nhưng

hiện tại bên hắn nhất định đã xảy ra không ít chuyện khó giải quyết;

thêm nữa, Thu Thủy cũng làm cho hắn lo lắng không vừa. Âm thầm quan sát

vài lần, Cảnh Dạ Lan thăm dò được giờ giấc thay ca đổi phiên của bọn

cung thủ trong hoàng cung. Nàng muốn chủ động rời đi trước khi Hiên Viên Khanh Trần tới đón, rồi trở lại bên cạnh hắn.

Hơn nữa, sau khi nghe Thu Thủy tường thuật đứt quãng lại những chuyện nàng ấy trải qua thì đoán được tên Hiên Viên Triệt như hổ rình mồi kia

đã sớm đi từng bước một bức bách bọn họ.

Cảnh Dạ Lan mở ra túi châm vẫn luôn mang bên người, trong đêm đen

chúng phát ra thứ ánh sáng nhu hòa. Nàng cầm lên xem xét cẩn thận từng

chiếc một rồi nắm chặt lấy chiếc túi châm, tâm tình cũng dần dần bình

tĩnh lại.

- Vương phi tỷ tỷ, chúng ta phải đi sao?

- Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại? – con ngươi linh động của nàng như phát sáng, nàng đã chuẩn bị chu đáo hết thảy mọi thứ.

- Ta đương nhiên muốn đi!

- Tốt lắm. Ngươi nghe đây, ta và ngươi sẽ cùng nhau rời đi, nhưng đọc đường đi ngươi phải nghe theo những gì ta nói. Nếu ngươi còn

dám tự tiện hành động thì ta nhất định sẽ không lưu tình bỏ ngươi ở lại

trong cung. Dù có bị Hiên Viên Khanh Trần trách tội thì ta cũng sẽ làm

như vậy!

- Sẽ không… Ta biết ta hại chết rất nhiều ngươi… – giọng

nói Thu Thủy hạ xuống thật thấp. Lúc này đây nàng mới biết vương phi tỷ

tỷ rất lợi hại. Ở mỗi thời điểm trọng yếu thì nàng luôn quyết đoán, về

phương diện này nàng rất giống Khanh Trần.

- Ngươi biết là tốt rồi. – nàng cũng không muốn trách cứ

Thu Thủy nhưng nếu không nói rõ ràng ra thì không ai hiểu được. Nữ tử

này đã bị sự sủng nịnh Hiên Viên Khanh Trần phá hư rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, nàng c