
thấp đầu, nhưng Tàn Nguyệt vẫn nhận ra nàng! Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, không nghĩ tới, cuối cùng nói ra, vẫn là hắn!
Là Ngũ hoàng tử đưa cho mình một nha đầu, ở trong tiểu viện kia, từng chăm sóc mình, còn đối với mình rất tốt.
" Hừ, ngươi còn có lời gì để nói?"
Lâm quý phi đắc ý cười, Tàn Nguyệt thở dài một tiếng:
" Cho dù là không có nàng, nương nương cũng không có ý định bỏ qua cho ta, không phải sao?"
Nói nói, lười cầu tình , lười so đo. Tàn Nguyệt thở dài, giống như dê đợi làm thịt, chấp nhận số phận.
"Ngươi tự biết rõ. Mang nàng đxuống đi..."
Lâm quý phi phất tay một cái, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vừa nhìn, cười nói:
"Quý phi nương nương quả nhiên ngoan độc! Ngũ hoàng tử, Địch tướng quân một
lưới bắt hết. Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ ký sao? A, có lẽ ngươi có thể làm
cho bọn họ cưỡng chế bắt ta ấn tay, nhưng..."
Tàn Nguyệt thở dài nói:
" Ta biết chữ. Một người biết chữ lại chỉ ấn tay, không biết Hoàng thượng có thể hoàn toàn tin tưởng không?"
"Ngươi.. Ngươi thật cũng không ngốc, nhưng lại nhắc nhở bổn cung. Tàn Nguyệt,
nhưng mà bổn cung sẽ viết ra lời khai coi như là hợp tình hợp lý, hẳn là cũng không có nhiều sai sót? Nghe nói, ngươi ở quý phủ của Ngũ hoàng tử hơn nửa tháng, lúc trước cự tuyệt Thái tử kiên quyết như vậy, hôm nay
đối với Ngũ hoàng tử lại..."
"Im miệng! Ta cùng Ngũ hoàng tử là
trong sạch , ta là thê tử của Địch Mân, cho tới bây giờ không làm qua
chuyện có lỗi với Địch Mân..."
Tàn Nguyệt giận dữ, nàng có thể
chịu khổ, có thể chịu tội, nhưng mà nàng không cho phép, có người hoài
nghi tình cảm nàng đối với Địch Mân!
Cũng không cho phép, có người nói nàng bất trung với Địch Mân!
"Trong sạch? Nửa tháng, cô nam quả nữ, thật là, đủ trong sạch..." Nhìn Tàn Nguyệt căng thẳng với Địch Mân. Lâm quý phi càng thêm tự tin, giọng nói cũng khinh thị hơn.
" Hắn không có ở đó, chỉ có ta tại đó dưỡng thương..."
"A? Phải không? Ai có thể chứng minh? Ngũ hoàng tử không có ở bên kia,
nhưng mà đó lại là địa bàn của hắn, hắn tùy thời có thể đi qua, nói
không chừng chính là Kim ốc tàng kiều..."
Lâm quý phi ám muội cười, Tàn Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm nàng:
"Nương nương, ngươi tới là vì nói cho ta biết cái này sao? Ngươi đã nói xong
rồi, ta cũng đã nghe được, không có chuyện gì, ngươi có thể rời đi..."
Tàn Nguyệt chớp mắt vài cái, không biết Lâm quý phi tại sao phải nói như
vậy, vừa mới bắt đầu nàng thật sự rất căm phẫn, rất không cam lòng,
nhưng tỉnh táo lại, mới cảm thấy nàng hỏi không giải thích được ——
Chuyện của nàng cùng Địch Mân, tại sao nàng phải mưu cầu danh lợi như vậy, tại sao phải quan tâm như vậy?
Nàng đối với Địch Mân hết lòng hay không, giống như nàng không cần phải cùng ngoại nhân so đo?
"Tại sao? Chột dạ, không lời nào để nói sao? Tàn Nguyệt, trong lòng chính là một dâm phụ, một dâm phụ ai cũng có thể làm chồng ..."
Lâm quý phi ác ý cười, phía sau hai nha đầu cũng si ngốc nở nụ cười...
Cười nhạo nàng, chọc giận nàng!
Nhưng Tàn Nguyệt, đã sớm thấy rõ rất nhiều chuyện, cũng đã thông suốt rất nhiều!
Các nàng càng làm như vậy, nàng càng thêm tỉnh táo!
Bình tĩnh nhìn bọn họ, giống như nhìn những thứ kia như thằng hề chọc cười, trên mặt không gợn sóng...
Không có bực, không có giận, chỉ là lẳng lặng nhìn, lẳng lặng ...
Trong lòng Lâm quý phi âm thầm kinh ngạc, châm chọc hồi lâu, đến cuối cùng, làm sao lại chỉ có một mình nàng?
Khẽ cắn răng, nàng đột nhiên dừng lại tiếng cười...
Hai cung nữ cùng công công kia cũng liền vội vàng dừng lại, bọn họ bối rối cúi đầu, chờ chỉ thị thêm.
"Tàn Nguyệt, ngươi không có gì để giải thích sao? Vậy thì ký tên đồng ý đi!''
Bực bội nhìn nữ tử không dễ đối phó này, nếu như Hạo Nguyệt có một nửa
thông minh của nàng, Thái tử cũng sẽ không nhìn nàng như vậy...
Một nữ nhân, nếu như ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ được, nữ nhân như vậy, rất đáng thương, cũng rất ngốc...
Thật ra thì, Hạo Nguyệt cũng không ngốc, nhưng có thông minh ở ngoài mặt, đùa bỡn là tiểu thông minh;
Mà có người trí tuệ như ngu đần, trong lúc vô tình lộ ra, mới thật sự là trí khôn!
"Ta sẽ không ký tên!''
Ngẩng đầu, Tàn Nguyệt hai mắt trấn tĩnh, giọng nói kiên định lạ thường.
"Ngươi yêu hắn?"
Nàng ám chỉ là Ngũ hoàng tử, Tư Không Cường!
"Không! Ta yêu, thích cũng chỉ có tướng công của ta!"
Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, hai mắt nhuận nhuận, giống như có thể thấy Địch Mân.
"Vậy làm sao không dám ký tên?"
Chân mày Lâm quý phi cau lại, trêu đùa nói:
"Trừ phi ngươi thích hắn, bằng không, ngươi sẽ không giữ hắn như vậy!''
"Đó không phải sự thật, ta tại sao phải thừa nhận?"
Kỳ thật, nàng giữ gìn vẫn chỉ có Địch Mân, chỉ có cha mẹ Địch Mân!
Nàng có thể chết, có thể xuống địa ngục, có thể nhận bất kỳ trừng phạt gì...
Nàng cũng có thể kéo Ngũ hoàng tử chết theo, nhưng lại không thể liên lụy Địch phủ!
Tuyệt đối không thể!
Đó là nàng thủ vững ranh giới cuối cùng cuối cùng!
"Ngươi không viết cũng không sao, Bổn cung sẽ đích thân bẩm báo Hoàng thượng,