XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324624

Bình chọn: 10.00/10/462 lượt.

Hoàng thượng kia vĩnh viễn không tới.

Một tòa lãnh cung, quần áo thức ăn chay, như vậy qua cả đời, cũng không phải là chuyện xấu.

Chỉ là có thể sao?

Nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, Tàn Nguyệt vội thẳng lưng, vểnh tai đề phòng.

"Hoàng thượng..."

Thanh âm chỉ vang một nửa bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo Tàn Nguyệt thấy

trước mặt là một đôi chân to, nàng khẩn trương nắm lấy kim trâm, tay khẽ run rẩy...

"Vù" một tiếng, khăn voan vung lên, Tàn Nguyệt chỉ

cảm thấy một trận ánh sáng trước mắt, mà chủ nhân đôi chân kia, cũng

chính là đương kim Hoàng thượng, cũng đã đứng cách nàng hai bước.

Thật đúng là rất cẩn thận!

Cho dù là uống rất nhiều rượu, mặc dù là ở đêm động phòng của chính mình!

Hắn cũng đề phòng nàng như vậy. Giống như, đây không phải là tân nương của hắn, mà là cừu nhân của hắn!

Tàn Nguyệt chợt cảm thấy, làm Hoàng thượng cũng không có cái gì tốt. Làm

một người Hoàng thượng, nếu như ngay cả đêm động phòng hoa chúc của mình cũng phòng bị như vậy..., hắn thật đúng là đủ mệt.

“Trữ công chúa, ngươi cười cái gì?"

Nhìn khóe miệng hơi cười của Tàn Nguyệt, Hoàng thượng đột nhiên cảm giác hết sức chướng mắt.

Ánh mắt của nàng thật là lạ, cảm giác hình như là có chút đáng thương với mình!

Đáng giận, hắn là Hoàng thượng cao cao tại thượng, lúc nào cần một nữ nhân thương xót?

Phải đáng thương, cũng chỉ có nàng! Hôm nay, cái mạng nhỏ của nàng nằm trong tay hắn, giết chết nàng, thậm chí so với bóp chết một con kiến còn đơn

giản hơn!

Hoàng thượng giận tái mặt, hai mắt lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt, làm cho người ta khó có thể bỏ qua sự phẫn nộ của hắn.

“Hoàng thượng, nô tì thấy Hoàng thượng, không cười còn có thể làm cái gì?"

Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, thấy hắn nổi giận, tay nàng siết thật chặt cây trâm, tùy thời làm xong chuẩn bị chịu chết.

"Cười? Tốt, hẳn là cười, Trữ công chúa..."

Hừ lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt tuấn dật kia, nơi đó có một chút bộ dạng thành thân?

Nhưng hắn không dựa vào bên giường, Tàn Nguyệt cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Qua một bên bàn hỉ, có cung nữ tới đây, khẩn trương rót một ly rượu.

Hoàng thượng bưng, con ngươi trầm tĩnh nhìn rượu trong suốt trong chén kia,

tự định giá chốc lát, bỗng nhiên bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn

sạch!

Cái chén không còn, cung nữ vừa mới rót rượu bước lên phía trước, một lần nữa rót tiếp một chén.

Có thể là bởi vì tay hắn nâng có chút cao, hoặc là bởi vì cung nữ kia quá

mức khẩn trương, rượu nghiêng, vẩy ra ngoài một giọt...

Cung nữ run rẩy, bầu rượu ở trong tay không nhịn được run lên...

Một công công tiến lên, nhận lấy rượu trong tay nàng, Hoàng thượng quay

đầu, nhìn Tàn Nguyệt đoan chính ngồi trên giường hỉ, tà mị cười nói:

"Trữ công chúa, ngươi nói một cung nữ, ngay cả một ly rượu cũng làm rớt ra ngoài, cung nữ này đủ tư cách sao?"

Cung nữ bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cả thân thể cũng nằm rạp xuống, một cử động cũng không dám.

"Hoàng thượng nói đùa, nàng có thể vô ý, ai không có vô ý đây?"

Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, mới vừa nhìn trong mắt của hắn, không biết là

đối với cung nữ hay là đối với mình, tựa hồ là động sát cơ!

Sát khí trong mắt, mặc dù chợt lóe rồi biến mất, nhưng nàng cũng thấy rõ.

"Ha ha... Vô ý? Tốt lắm, nghe Trữ công chúa cầu tình cho ngươi hay không?"

Quay đầu, khinh thường nhìn nha đầu trên mặt đất một cái, Hoàng thượng cười tà nói:

"Nhìn Trữ phi phân thượng, Bổn vương tạm tha một mạng của ngươi..."

Cung nữ vội vàng nói tạ ơn, mà Tàn Nguyệt cũng thở dài ra một hơi, nàng vừa

qua khỏi, cũng không muốn hôm nay thấy trường hợp máu tanh gì.

Chỉ là vừa rồi, hắn nói cái gì Trữ phi. Chẳng lẽ Trữ phi chính là phong hào hắn cho mình sao?

Bất quá Tàn Nguyệt, cao hứng quá sớm. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, một người có thể máu lạnh như vậy.

"Chỉ là, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Này, trước mặt Trữ phi, để lại một cái tay đi!" Một cái tay?

Tàn Nguyệt giương mắt kinh ngạc, cung nữ trên mặt đất liên tục nói cám ơn,

thân thể lại kịch liệt run rẩy. Có thái giám đi vào, muốn kéo nàng ra

ngoài.

"Không cần, ở chỗ này đi!"

Hoàng thượng nói rất vân đạm phong khinh, mà Tàn Nguyệt, lại là vẻ mặt e ngại nhìn hắn ——

Trước kia đã nghe đến hắn tàn nhẫn, nàng không phải là không tin, chỉ là không nghĩ đến, đêm tân hôn, hắn cũng sẽ...

Có thái giám đi vào, mang đến hình cụ, một thanh đao không ưuas lớn, nhưng nhìn qua cũng rất sắc bén.

Hoàng thượng đứng ở một bên, trong chén chẳng biết lúc nào lại đầy rượu, hắn không uống, nhẹ nhàng lắc lắc cái chén.

Đồ dọn xong, trong mắt cung nữ hiện lên một tia sợ hãi, hai mắt mang theo

khẩn cầu nhìn Tàn Nguyệt, thật giống như hy vọng Tàn Nguyệt có thể giúp

nàng nói vài lời van xin.

"Một cái?"

Thái giám thanh âm lanh lảnh, lúc này nghe tới, phá lệ chói tai.

"Không... Không được..."

Cung nữ run rẩy rụt tay lại, Hoàng thượng không vui hất lông mày, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn:

"Nếu không, để lại hai cái..."

Khẽ cười một tiếng, hắn cười, câu hồn đoạt phách, tà mị xinh đẹp...

Nếu như, có thể bỏ qua một tia đỏ trong mắt....

"K