XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324703

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

Công chúa, sắc mặt của người không tốt, có muốn tìm đại phu sang đây xem không?"

Ngô Thanh tiếp tục hỏi, Tàn Nguyệt cầm lấy chiếc đũa, cười nói:

"Làm phiền Ngô Tướng quân quan tâm. Chỉ là trên đường nghỉ ngơi không tốt, không có chuyện gì."

Kỳ thật gần đây, nàng cảm giác thân thể đã khá lên rất nhiều, mấy ngày

trước trên người một chút khí lực cũng không có, gần đây trên người có

nhiều sức lực hơn

"Công chúa, theo người thì những người đi theo rời đi sao?"

Rốt cục vẫn nhịn không được hỏi nghi vấn trong lòng, Ngô Tướng quân bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

"Không rõ lắm, hẳn là đều đi rồi!" Bọn họ đều trở về? Trừ Tiểu Mạt!

Tiểu Mạt đã nói, nàng sẽ âm thầm bảo vệ mình, vì tin tưởng Tiểu Mạt, cho nên

"Phải không? Công chúa dùng bữa trước đi, phải cẩn thận một chút"

Bỏ lại một câu không đầu không cuối, Ngô Tướng quân rời đi, Tàn Nguyệt

không rõ tại sao hắn phải hỏi như vậy, nhưng biết, hỏi như vậy tất nhiên không đơn giản, nhất định là có chuyện gì

Mà, những người đó

cùng nàng không có quan hệ gì. Một chút quan hệ đều không có, nàng hiện

tại tự thân cũng khó bảo vệ, làm sao còn có thể trông coi chuyện khác?

Ngày hôm sau, bỏ qua kiệu hoa đỏ thẫm, thay bằng một chiếc xe ngựa bình thường

Nhìn xe ngựa, trong mắt Tàn Nguyệt hiện lên một tia mờ mịt, nâng lông mày

nhìn về phía Ngô Tướng quân, nhìn hắn cho mình mặc áo bào màu đỏ sậm,

tựa hồ là đã hiểu điều gì

"Công chúa không cần lo lắng, thuộc hạ

nghe được tin tức, có người muốn gây bất lợi với công chúa, cho nên chỉ

có thể ủy khuất công chúa, mong rằng công chúa không phiền lòng!"

Gây bất lợi với nàng?

Trong đầu, người đầu tiên nàng nghĩ đến cư nhiên là Lâm Quý Phi

Nhưng, ta đã đến hòa thân, chịu chết ở đây, Lâm Quý Phi còn lo lắng cái gì?

Chẳng lẽ, nàng làm như vậy còn chưa đủ sao?

Trừ bỏ bà ta, nàng thật đúng không nghĩ ra còn ai vào đây. Xem ra Kỳ quốc cũng không phải người ngu, cũng

"Đúng rồi, Ngô Tướng quân, từ đây đến vách núi bao xa?"

Vách núi nghe nói là chỗ giao giới của hai nước, bọn họ cũng vừa đến Kỳ quốc, đi tới hẳn là không xa mới đúng.

"Không xa, nhưng không tiện đường, công chúa làm sao có thể biết vách núi ?"

Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, nàng làm sao có thể không biết, vách núi ấy

chính là nơi Địch Mân rơi xuống. Địch Mân của nàng, người nàng yêu nhất, mất đi sinh mệnh ngay tại nơi đó

"A, hẳn là bởi vì Địch tướng quân? Địch tướng quân thật đúng là người trăm năm khó gặp, chỉ đáng tiếc"

Câu nói kế tiếp, Ngô Thanh cũng không nói đến, chỉ sâu kín thở dài một

tiếng, Tàn Nguyệt chớp mắt mấy cái, rất muốn đi qua nhìn xem, nhìn xem

vách núi ấy, nhìn xem

"Ngô Tướng quân, chúng ta có thể đi qua nhìn không? Ta rất muốn tận mắt nhìn" Ngô Thanh quả quyết lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tàn Nguyệt:

"Thực xin lỗi, công chúa, thời gian gấp, không thể đi qua"

Không thể đi qua, ngay cả đi qua nhìn xem cũng không thể.

Địch Mân, có phải hay không tới đó, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của ngươi?

Thương cảm, khó có thể che dấu!

Nhìn vẻ mặt ưu thương của công chúa, trong mắt Ngô Thanh hiện lên một tia nghi hoặc.

Vì sao rõ ràng cái gì cũng không hiểu, không nhìn ra được một công chúa

lại làm cho người ta có một cảm giác rằng đã trải qua rất nhiều lần đau

thương?

Vẻ mặt như vậy xuất hiện trên mặt một cô công chúa trong chốn thâm cung khiến người ta có cảm giác quái dị không nói nên lời

"Công chúa, đến vách núi, quay lại cũng mất nửa ngày, đi qua thật sự rất không tiện"

Ngô Thanh không đành lòng nhìn Tàn Nguyệt thương cảm, nhẹ nhàng khuyên nhủ

"Nửa ngày, chỉ cần nửa ngày sao?"

Ánh mắt của Tàn Nguyệt sáng ngời, khát cầu nhìn Ngô Thanh:

"Ngô Tướng quân, ta nghĩ đi qua nhìn xem, chỉ cần nhìn qua, nhìn qua là được rồi"

Nàng có cảm giác Ngô Thanh không phải một người lãnh huyết vô tình, chỉ có nửa ngày, trên đường nhanh đi vài bước cũng được

Ngô Thanh khó xử nhăn mặt nhíu mày, vừa muốn tiếp tục cự tuyệt, nhưng nhìn

đến khát cầu trong mắt Tàn Nguyệt, nhịn không được liền mềm lòng một

chút

"Được rồi!"

Ngô Thanh thở dài, Tàn Nguyệt cảm kích cười:

"Cám ơn, cám ơn ngươi"

Địch Mân, ta muốn tới vách núi nơi ngươi rơi xuống, sẽ đến nơi đó nhìn, sẽ

Trong mắt lệ quang lòe lòe, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, nàng sẽ đích thân đến nơi kia

"Công chúa"

Nhìn nước mắt trên mắt Tàn Nguyệt, nghi hoặc trên mặt Ngô Thanh càng lớn.

Nàng làm sao có thể có biểu tình như thế? Sao lại làm cho người ta có

cảm giác kích động như vậy?

"A! Ngô Tướng quân, ta không sao. Chỉ là, lúc ở trong cung, nghe được bọn họ nói qua về vách núi"

"Ngô Thanh!"

Nhìn hướng xe rời đi, một chiếc xe phía sau bỗng nhiên ngừng lại, trên xe

một nam tử cắn răng quát một tiếng, sợ tới mức người bên cạnh một cử

động cũng không dám! "Gia, có cần thuộc hạ đi qua ngăn cản Ngô Tướng quân không?"

Có người nhanh nhảu, rất nhỏ đề nghị nói

"Không cần, theo kế hoạch làm việc!"

Bên trong xe, nam tử không hờn giận quét thuộc hạ một cái, khoát tay, ý

bảo bọn họ tiếp tục không nhanh không chậm , đi tới phía trước xe

Trên xe, hai người nam tử lẳn