
một người quen nào. Làm một công chúa mà nói, nếu bên kia không nói,
bên này ngay cả công chúa sống hay chết cũng không biết
Điểm ấy,
Tàn Nguyệt hiểu được, nàng sẽ không để mình phải chịu ủy khuất, cho nên
cũng quyết định chủ ý, nếu hắn muốn bức bách chính mình, nàng sẽ
"Tiểu thư, Tiểu Mạt tuy rằng không thể đi theo cạnh người, nhưng Tiểu Mạt
cũng sẽ không một mình trở về. Tiểu thư, Tiểu Mạt sẽ ở bên ngoài chờ
người, sẽ ở âm thầm bảo vệ người"
Đây, không phải là mệnh lệnh của chủ tử, nàng chỉ muốn bảo vệ tiểu thư A
Tiếng hét
mang theo thống khổ, xuyên thấu thật mạnh làm tan đi khí nóng. Ngày cuối cùng, cũng là ngày mấu chốt, quả nhiên so với mấy ngày hôm trước khó
chịu hơn rất nhiều!
Nhắm chặt mắt lại, Địch Mân cảm giác cả người không thoải mái, dường như đại huyệt trên cả người bị ngăn chặn, cả
người đều bế tắc
"Ngươi"
Bàn tay to lành lạnh chống đỡ
phía sau lưng Địch Mân, Địch Mân bất an nhăn mặt nhìu mày, phía sau, có
thể đi vào ao cũng chỉ có một người
Thanh thúc, người giúp mình chữa bệnh
"Đừng phân tâm, tiếp tục vận công điều tức đi!"
Nhẹ đạm nói:
"Về sau nhớ rõ, trăm ngàn lần không được phân tâm, lại càng không được ngừng lại, ta giúp ngươi giải khai máu trong đầu!"
Địch Mân cúi đầu, cảm kích nói:
"Ừm!"
Cảm giác được phía sau chân khí liên tục không ngừng truyền vào, so với
thời điểm vừa rồi mình điều tức dễ dàng rất nhiều. Địch Mân âm thầm trấn tĩnh, chân khí vận chuyển sáu cái chu thiên, Thanh thúc mới nói:
"Được rồi."
Tay, từ từ hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, khí lực trên người giống như bị hút sạch
"Thanh thúc, ngươi làm sao vậy?"
Địch Mân mở mắt ra, chung quanh mờ mịt, có thể cảm giác được ánh sáng, nhưng cái gì cũng thấy không rõ
Mà, mù lâu như vậy, thính lực của Địch Mân cũng nhạy bén dị thường, thanh âm rất nhỏ cũng chạy không thoát lỗ tai của hắn.
"Ta không sao"
Phù phù một tiếng, thanh thúc không kiên trì nổi, choáng váng, Địch Mân cuống quít xoay người đỡ hắn, nghiêng ngả lảo đảo đi ra
Ngày hôm sau, Thanh thúc rốt cục tỉnh lại, ánh mắt của Địch Mân, tuy rằng
vẫn không thế nào thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nhưng so với trước
tốt hơn rất nhiều
Thấy không rõ diện mạo người trước mặt, nhưng lại cũng có thể nhìn hình dáng đại thể,
"Thanh ca, ngươi cuối cùng đã tỉnh."
Ngọc Nhi là người đầu tiên phát hiện Thanh thúc tỉnh , Địch Mân xoay người, nheo lại mắt muốn nhìn rõ hơn một chút
"Ngọc Nhi, để ngươi phải lo lắng."
Nhẹ cười, khuôn mặt tái nhợt, có vẻ phá lệ thê lương
"Thanh ca…"
Mắt Ngọc Nhi ẩm ướt, thanh âm nức nở nói:
"Ngọc Nhi sợ….Hù chết Ngọc Nhi…" Thanh thúc chợt cảm
giác được mũi cay cay, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy Ngọc Nhi
vì mình khẩn trương như vậy, đủ rồi, cái này đủ rồi!
"Ngọc Nhi, ta không sao!"
Ôm chặt Ngọc Nhi, tham lam hít vào hương thơm trên người của nàng. Hai người cứ như vậy lặng yên ôm
Địch Mân nhìn cảnh ôm nhau của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến Tàn Nguyệt,
chờ mình đi ra ngoài, Tàn Nguyệt nhìn thấy mình, nàng không phải cũng sẽ kích động như vậy sao?
Tàn Nguyệt, đã bao lâu không gặp ngươi rồi? Ngươi có khỏe không?
Địch Mân không ở cạnh ngươi, ngươi có khỏe không?
Còn có cha mẹ, các người nhất định phải giúp ta chiếu cố tốt Tàn Nguyệt, từ nhỏ nàng đã không có nhiều ngày vui vẻ, số mệnh Tàn Nguyệt thực khổ,
thực nhấp nhô
Nhưng, Địch Mân thế nào cũng không nghĩ đến, khi
hắn đi ra, trời bên ngoài không biến sắc. Mà Tàn Nguyệt, sau khi hắn rời khỏi, đã trải qua bao nhiêu tai nạn
Bất quá, đều nói không có
lửa làm sao có khói, nhiều khi, mọi người cũng sẽ không trực tiếp nhìn
chân tướng, mà thường thường sẽ bị vật trần thế che mắt
"Được rồi, Ngọc Nhi, ta không sao. "
Thanh thúc thở dài, nhìn Địch Mân ở bên cạnh xuất thần, nhìn trên mặt hắn
thản nhiên tươi cười, bỗng nhiên nghĩ đến đồn đãi bên ngoài.
"Thanh ca, ngươi thật sự không có chuyện gì sao? Ngươi không biết, mặt của ngươi rất trắng”
Ngọc Nhi bất an ngẩng đầu, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng
"Không việc gì! Ngọc Nhi, ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa? Giúp ta sắc thuốc đi, hiện tại ta không có một chút khí lực "
Chỉ chỉ trên bàn thuốc đã chuẩn bị, Thanh thúc sủng nịch cười nói
"A, Địch Mân, ngươi giúp ta chăm sóc Thanh ca"
Sau khi Ngọc Nhi rời đi, Địch Mân ở bên giường đứng vững, khó hiểu hỏi:
"Thanh thúc, vì sao?"
Lúc đi ra, hắn cảm thấy kỳ quái, chỉ là giúp mình vận công bức độc, như thế nào lại té xỉu đây?
Sau khi ổn định, Địch Mân lại vận công, chợt phát hiện nội lực của mình đã
cao hơn rất nhiều, so với trước kia đã tăng lên đáng kể. Sao lại thế này?
Nghĩ đến việc hắn hôn mê, trong lòng Địch Mân mới hiểu được, thanh thúc vì giúp mình bức độc, thế nhưng
Thế nhưng, đem tất cả nội lực của hắn đều lén truyền trên người mình!
Vậy hắn hiện tại, hẳn là hoàn toàn mất võ công
Đối với người luyện võ, nội lực vô cùng đáng quý. Hắn vì cứu mình lại
truyền hết cho mình. Nhưng bọn họ chưa bao giờ quen biết, tại sao lại
làm như vậy chứ?
Suy nghĩ một đêm, trong lòng Địch Mân vẫn không rõ, t