
ại sao có thể như vậy, không có khả năng như vậy
Tới bây giờ vẫn buồn rầu. Đợi Ngọc Nhi đi rồi, phòng trong cũng chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng nhịn không được hỏi
"Ngươi cũng biết rồi?"
Chỉ biết, dựa vào trí tuệ của Địch Mân, hắn không có khả năng không biết. Nhẹ cười cười:
"Địch Mân, ngươi là tướng quân, mà ta đã cùng Ngọc Nhi ẩn cư , có võ công cũng không hữu dụng"
"Sẽ không, không có khả năng, đây không phải nguyên nhân"
Bởi vì hắn không có chỗ sử dụng võ công, cho nên truyền toàn bộ cho mình? Nói như vậy, ai sẽ tin đây?
Con người luôn nên vì mình mà lưu lại đường lui. Thanh thúc đã không có võ
công, mặc dù về sau là ẩn cư, cũng có nguy hiểm. Hắn không có khả năng
vô duyên vô cớ không cần nội lực
"Mắt của ngươi mù, cũng trị
liệu không tốt, ta không còn cách khác, dùng dược thủy đổ xuống nước
cũng không được, chỉ có thể hy sinh nội lực của ta"
Biết hắn sẽ không tin như vậy, kham khổ cười nói:
"Thầy thuốc, có lẽ ta đây làm như một thầy thuốc, phải hoàn thành trách nhiệm!"
Sẽ là như vậy phải không?
Địch Mân nghi hoặc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt trấn định của hắn, tuy rằng bây giờ mình vẫn chưa nhìn rõ, nhưng có thể cảm giác được vẻ mặt lạnh nhạt của
hắn
"Thật như vậy phải không? Cám ơn ngươi, Thanh thúc, về sau ngươi cùng Ngọc di…"
Ngọc di…
Nghe thấy lời nói của Địch Mân, trong mắt Thanh thúc hiện lên một tia không
vui, hắn chặn lời nói của Địch Mân mà đạm thanh nói :
"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai có thể thấy rõ. "
Ngọc di, hắn kêu Ngọc Nhi là di
Trong lòng hiện lên một tia chua xót, thực khổ, thực đau Ngày thứ hai mươi rời
hoàng cung. Đoàn người cuối cùng đã tới biên cảnh Kỳ quốc , đón dâu là
một người tướng quân trung niên, nhìn qua chừng ba mươi tuổi
Không biết Lưu công công nói với hắn thế nào, Tàn Nguyệt ở bên trong kiệu,
rất nhanh nghe thấy thanh âm cáo từ của Lưu công công, mà tướng quân kia cũng đi đến trước kiệu, cung thanh nói :
"Ngô Thanh tham kiến Trữ công chúa"
Tàn Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, Trữ công chúa, mình thiếu chút nữa đã quên, mình bây giờ là Trữ công chúa
"Ngô Tướng quân miễn lễ, đứng lên đi!"
May mắn, công chúa luôn có khí thế, mà Tàn Nguyệt từ trước đến nay đối với
mọi người không thân thiện, thanh âm lạnh lùng, người ngoài nghe thấy
chỉ cho là công chúa kiêu kì
Ngô Tướng quân đứng dậy, nhìn mọi người, hô lớn:
“Khởi kiệu!"
Ngồi trên ngựa, hắn giấu quyết tâm hộ tống công chúa quay về kinh, Hoàng
Thượng đã thông báo rất nhiều lần, trăm ngàn không thể để xảy ra sai lầm
Đi ra không xa, một sĩ binh tới, đi đến bên người Ngô Thanh, lén đem một phong thư tới
Sắc mặt Ngô Thanh không đổi nhăn mặt nhìu mày, lập tức nhảy xuống, mở thư
ra, chỉ nhìn một cái, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất
"Đây…Đưa đến từ bao giờ ?"
Thư, dĩ nhiên là…
Dĩ nhiên là hắn đưa tới! Đây là ý gì? Không phải là một công việc béo bở sao? Làm sao có thể đột nhiên thay đổi ?
"Hồi tướng quân, vừa nhận được."
Ngô Thanh nhướng mày, nhỏ giọng nói:
"Nơi này cách thành trấn gần nhất còn xa không?"
"Ước chừng còn hai canh giờ."
Tiểu binh cúi đầu xuống, hơi chút tự hỏi, lập tức trả lời
"Được, vậy đi nhanh đến chợ nghỉ tạm một ngày đi!"
Tốt, tốt lắm, bọn họ đúng là rất lợi hại, lại muốn làm như vậy
Bất quá, may mắn Hoàng Thượng khôn khéo, bằng không đầu của hắn đã có thể
Bên trong kiệu, Tàn Nguyệt đối với tất cả bên ngoài đều không biết, Tiểu
Mạt cũng không ở lại, bên trong kiệu cũng chỉ có một mình nàng, thực cô
đơn, cũng rất bất lực Thân thể cũng đã khỏe. Thì ra Tiểu Mạt nói không sai, thuốc kia uống được 15 ngày, cũng chính
ba mươi bát thuốc, thân thể điều trị đã rất tốt.
Bất quá, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy, trên mặt Tàn Nguyệt, vẫn tái nhợt, không có bao nhiêu huyết sắc
"Công chúa, có việc gấp, chúng ta muốn đẩy nhanh tốc độ đi, thân thể của người có thể chịu được không?"
Ngô Thanh cách màn kiệu hỏi,
"Có thể!"
Tàn Nguyệt thở dài, nếu nàng nói chịu không nổi, chẳng lẽ hắn sẽ dừng lại
nghỉ ngơi vài ngày sao? Hỏi nàng là lễ phép, nhưng cũng không tỏ vẻ,
nàng có thể can thiệp vào quyết định của bọn họ
"Công chúa thứ lỗi, ước chừng hai canh giờ nữa có thể đến khách điếm."
Hai canh giờ, rất nhanh !
"Được, làm phiền tướng quân rồi!"
Vẫn thanh âm lạnh lùng ấy, làm cho Ngô Thanh đối với công chúa trong kiệu
có chút tò mò, công chúa này rốt cuộc trưởng thành như thế nào, tính
tình làm sao lại lạnh nhạt như vậy?
Bất quá, công chúa tính tình không xấu, điểm ấy cũng không phải sai
"Công chúa, người một mình ở lại đây, không cảm thấy sợ hãi sao?"
Bữa tối, sau khi phòng trọ đã dọn dẹp, Tàn Nguyệt ngồi một mình một cái bàn, mà Ngô Thanh thì đứng một bên hầu hạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy, trên mặt Tàn Nguyệt tái nhợt không chút huyết sắc
nào, Ngô Thanh hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh liền che dấu, quan tâm hỏi
"Đây là quy củ của các ngươi, không phải sao?"
Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng có thể có người cùng mình ở lại đây, nhưng Kỳ quốc luôn luôn đều chỉ hòa thân với công chúa, các nàng không thiếu
nô tỳ
"Ha ha…Cũng đúng.