
hít một hơi
Tiểu thư, phu nhân, bọn ta không biết nên xưng hô với nàng như thế nào
Tàn Nguyệt, có lẽ, hiện tại nàng không hiểu, nhưng sớm muộn gì Tiểu Mạt đều nói cho người biết chân tướng
Tiểu Mạt sẽ không hại người, thật sự sẽ không hại người
Mặc dù là bất đắc dĩ, Tiểu Mạt cũng sẽ không thương tổn người
Ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ, lại ngửit hấy được mùi máu tươi
Tàn Nguyệt nhăn mặt nhìu mày, mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cặp mắt to sầu lo của Tiểu Mạt
"Tiểu thư, người đã tỉnh, dậy uống thuốc "
Tiểu Mạt mặt mang ý cười, thật cẩn thận nhìn Tàn Nguyệt
Lại là thuốc, vì sao nàng luôn muốn mình uống thuốc?
Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, không hờn giận mặc quần áo tử tế, rửa
mặt chải đầu xong, nhưng không bưng bát thuốc còn hơi nóng trên bàn lên
"Tiểu thư, phải mau một chút, nếu không lát nữa thuốc sẽ nguội"
Tiểu Mạt lấy lòng cười, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải bưng thuốc trên bàn lên, chuẩn bị đưa đến bên miệng
"A"
Một tiếng thở nhẹ, tay không cẩn thận buông lỏng, chén thuốc liền rơi xuống, rơi thẳng xuống đất.
"Tiểu thư"
Tiểu Mạt hoảng sợ kêu lên, tay nhanh chóng, một phen lao đến đỡ chén thuốc
Nhưng nước thuốc vẫn chảy ra một chút, nước thuốc màu đen rớt xuống đất, trong bát thuốc vơi gần một nửa "Tiểu Mạt, thực xin lỗi, ta không chú ý..."
Tàn Nguyệt áy náy nói, trong mắt che giấu một tia sáng.
"Tiểu thư, thuốc đổ một ít, người uống trước một ít này, ta sẽ đi nấu thêm."
Lòng bỗng nhiên trùng xuống. Nhìn chén thuốc trong tay lại nhìn bóng dáng
Tiểu Mạt vội vã chạy ra ngoài, Tàn Nguyệt trong lòng bất an càng lớn.
Tiểu Mạt, rốt cuộc nàng gạt mình cái gì?
Nàng vẫn luôn tự giám sát mình uống thuốc , nhưng lần này, bởi vì thuốc đổ,
nàng thậm chí ngay cả nhìn xem mình có uống thuốc không cũng không chú ý
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái!
"Lưu công công!"
Đi ra ngoài phòng Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt đi vào phòng Lưu công công. Lưu công công quay đầu, cao giọng hỏi:
"Sao? Hôm nay thế nào lại sớm như vậy, bọn ta chưa chuẩn bị xong?"
"Lưu công công, nương nương không may làm đổ thuốc, mọi người có thể chờ một chút không?"
Tiểu Mạt gục đầu xuống, nhỏ giọng dò hỏi
"Cái gì? Chờ một lát? Ngươi cũng biết hiện tại có bao nhiêu thời gian? Nàng bất quá là một người."
Lưu công công mắt chó trừng lớn, không kiên nhẫn xả giọng quát
"Nhưng, nhưng thân thể tiểu thư."
Đối với Lưu công công, Tiểu Mạt vẫn có chút sợ hãi, dù sao bây giờ còn chưa đến Kỳ quốc, Lưu công công là quản sự , đắc tội với Lưu công công không có gì tốt
"Ngươi thậtnghĩ nàng là công chúa. Tiểu Mạt, đi qua cũng chịu chết, thân mình được hay không còn không phải như vậy"
Lưu công công khinh thường cười, Tiểu Mạt đỏ mặt, cả giận nói:
"Không phải? Tiểu thư chính là công chúa. Hiện tại thân thể nàng không tốt,
ngươi còn như vậy, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, ngươi gánh vác
được trách nhiệm này sao? Đừng quên, trong kinh thành mọi người đều nhìn thấy nương nương."
Lưu công công bĩu môi khinh thường:
"Trách nhiệm? Nương nương phân phó nhất định phải chăm sóc nàng cho tốt, ta
cũng không để nàng thiếu ăn, thiếu mặc!! Không uống thuốc phải không?
Được, cho ngươi nửa canh giờ, đến giờ đừng nói ta không cho ngươi thời
gian!"
Nghĩ đến Thái Tử rất quý trọng Tàn Nguyệt, trên mặt Lưu
công công dễ nhìn một chút, tuy nói Tàn Nguyệt đi có lẽ không có khả
năng trở lại, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, làm người nên để
cho mình một đường lui mới tốt! Thấy Tiểu Mạt đã đi ra ngoài cửa. Tàn Nguyệt cuống quít rời đi. Tiểu Mạt vì mình mới đi cầu
Lưu công công , thấy nàng vừa rồi giữ gìn cho mình, làm sao có thể hại
mình đây?
Nàng lầm rồi, không nên không tin Tiểu Mạt sẽ hại mình.
Bước nhanh trở lại trong phòng, bưng lên bát thuốc đã nguội, Tàn Nguyệt không nhíu mày, uống một hơi cạn sạch!
Đời người, rất nhiều thời điểm phải lừa lọc lẫn nhau , mà nàng nguyện ý tin tưởng Tiểu Mạt, nguyện ý đánh canh bạc này!
Buông bát, Tàn Nguyệt cảm thấy áy náy vì mình vừa rồi hoài nghi Tiểu Mạt.
Công công âm dương quái khí, ai cũng không muốn cùng bọn họ nói chuyện , nhưng Tiểu Mạt vì mình, thế nhưng đi qua cầu Lưu công công
May mắn lần này Lưu công công cũng không yêu cầu cái gì, bằng không, nàng càng thêm áy náy
Qua một hồi lâu, Tiểu Mạt lại bưng một chén thuốc đi đến, thuốc vẫn rất khó ngửi, Tiểu Mạt khẽ cười nói:
"Tiểu thư, lần này phải cẩn thận một chút, lát nữa chúng ta còn xuất phát"
Tàn Nguyệt gật gật đầu, sảng khoái tiếp nhận thuốc uống, thế nhưng một câu cũng không phản bác
Trong mắt Tiểu Mạt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng thời gian không còn
nhiều, bọn họ cũng phải lên đường, có lẽ hôm nay sẽ rất vội, dù sao làm
trễ nãi gần một giờ
Đi ra khỏi nhà trọ, lên xe ngựa, cũng sắp tới biên cảnh của Kỳ quốc, mà nhiệm vụ của nàng cũng sắp hoàn thành
"Tiểu thư, Tiểu Mạt thật sự luyến tiếc tiểu thư?"
Minh Vương yêu cầu rất nhiều, trong đó một cái chính, công chúa tự mình đi qua
Hắn sợ người bên hắn có gian tế cho nên không cho hạ nhân đi sang
Cho nên, Tàn Nguyệt đi qua bên kia sẽ không có một người nào đi cùng, không