
u chóng thu lưới. . . . .”
Thái tử cũng tốt, Ngũ hoàng tử cũng thế, còn có hoàng thượng, hắn sẽ cùng nhau đối phó.
Mà muốn vạch trần thái tử thực dễ dàng, giết chết Lâm quý phi cũng không khó, muốn loại bỏ họ, chỉ cần phơi bày ra.
Mà cơ hội tốt nhất, chính là hoàng thượng ——
Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, các vị hoàng tử cũng nên biểu hiện cho tốt.
Nhớ rõ ngày đó, thời điểm Thanh thúc đem một viên thuốc màu trắng đưa cho hắn, hắn từng hỏi:
“Đây là. . . . . .”
“Thuốc ngất! Người uống, trong một tháng thân thể sẽ càng ngày càng yếu, sau
đó từ từ chết đi, người ngoài nhìn không ra một chút sơ hở.”
Thanh âm của Thanh thúc rất nhạt, làm cho người ta nghe không ra một tia cảm tình.
“Được, ta bảo Tử Sát đưa đi. . . . . .”
Địch Mân cười nhạt, dù sao là giả chết, hơn nữa, Thanh thúc nói không sai, hoàng thượng có chút ngu ngốc . . . . . .
“Không, ngươi tự mình đi!”
Địch Mân kinh ngạc, nghi hoặc ngẩng đầu, Thanh thúc cười nói:
“Võ công của Tử Sát không được, võ công của ngươi cao, muốn để thần không biết quỷ không hay, chỉ có ngươi. . . .” Ngẫm lại cũng phải, võ công của hắn vốn không yếu, hơn nữa Thanh thúc cho hắn công lực, trên đời này, càng ít có đối thủ.
“Được, ta sẽ mau chóng đưa đi. . .”
Thời gian trôi qua rất nhanh, không quá mười ngày, hoàng thượng sẽ ngất, mà tràng diễn cũng nên xong việc.
Chuyện này, hắn không nói cho Tàn Nguyệt, thứ nhất sợ Tàn Nguyệt lo lắng, thứ
hai, Tàn Nguyệt tuy rằng thông tuệ, nhưng cuối cùng là nữ nhân, có lẽ sẽ không đành lòng.
“Phu nhân, đây là nhà của người mà?”
Trong lúc vô ý, đụng phải Địch lão phu nhân, Tàn Nguyệt nhịn không được nhìn
nhiều một chút. Địch lão phu nhân mời Tàn Nguyệt vào trong nhà ngồi một
chút, Tàn Nguyệt nhịn không được, bảo Chanh Sát đi về trước, chính mình
đến phủ Địch tướng quân.
“Nguyệt cô nương, ta cũng cảm thấy có duyên với Nguyệt cô nương, cảm giác cực kỳ thân thiết.”
Địch lão phu nhân cười tủm tỉm, Tàn Nguyệt thản nhiên cười nói:
“Phu nhân thực thân thiết, Nguyệt Nhi cũng rất thích phu nhân!”
Hai mắt Địch lão phu nhân có chút xuất thần nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bị
nhìn không ngừng lau mặt, có mang mặt nạ, nàng hẳn là không nhận ra mình mới đúng.
“Phu nhân, trên mặt của ta bẩn sao?”
Địch lão phu nhân xấu hổ ho khan vài tiếng, cười nói:
“Không phải, là ta thất lễ. Kỳ thật, thực không dám đấu diếm, cô nương cùng con dâu ta rất giống.”
“Con dâu?”
Tàn Nguyệt run lên trong lòng, nàng lúc trước, không phải đã sớm đuổi nàng ra cửa sao? Đến bây giờ tại sao lại thừa nhận mình?
Đã sớm biết lúc ấy bọn họ làm như vậy thực bất đắc dĩ, nay tự mình nghe tới, quả thật.
“Đúng vậy, đáng tiếc nàng không ở nơi này. . . . . .”
Địch lão phu nhân thở dài một tiếng, trên mặt mang chua xót rõ ràng.
“Phu nhân, con dâu ngài không ở nơi này sao?”
Đánh giá bài trí quen thuộc trong phòng, nơi này giống như trước lúc nàng
rời đi, chính là thiếu mấy phần sinh khí, làm cho người ta một loại cảm
giác không khí trầm lặng.
Cho tới bây giờ đều không nghĩ rằng,
mình ở thời điểm như vậy về đây một lần nữa, càng không nghĩ tới, phòng ở từng khiến cho nàng đau lòng muốn chết này, xem ra lúc này, lại trở nên thân thiết như vậy ——
Đơn giản là, trong lòng nàng biết, người nàng yêu còn ở lại, người nàng để ý cũng đều đang để ý nàng. . . .
Địch lão phu nhân thở dài:
“Đúng vậy, con ta đã chết, nàng cũng đi rồi, là ta đuổi nàng đi. . . Chẳng
qua là khi đó ta không có cách nào. Dân không đấu với quan, chúng ta làm sao có thể đấu cùng hoàng gia? Tính tình nàng rất giống cô nương, dịu
dàng, bình tĩnh, dường như tất cả cũng không để ở trong lòng, kỳ thật,
điều nàng để ý, tuyệt không thiếu. Hoàng tử nhìn trúng nàng, thật giận
ta một lão thái bà lại không có năng lực bảo hộ nàng. Lúc nàng đi, ta
đứng ở trong đám người, nhìn kiệu mừng đỏ thẫm kia, càng đi càng xa. . . Ngươi xem ta, già nên hồ đồ rồi phải không? Lại nói hươu nói vượn. . .”
Trong mắt Tàn Nguyệt, vô cùng chua xót, nàng chỉ biết, bọn họ không vứt bỏ nàng, bọn họ cũng là bất đắc dĩ . . . .
“Nàng ngồi kiệu hoa đi rồi?”
Biết rõ, mình hòa thân, nhưng bây giờ, nàng lại tàn nhẫn muốn biết,
Bọn họ, cha mẹ chồng của nàng, xem chuyện này thế nào.
Thực tàn nhẫn, cũng rất ích kỷ, nhưng nàng chính là muốn biết. . .
“Đúng vậy, đều là chủ ý của con tiện nhân kia, nàng bảo hoàng thượng cho nàng cái danh hiệu công chúa, đưa nàng đi ra ngoài hòa thân. . . .”
Hòa thân, nghĩ đến tuyệt vọng ngay lúc đó, tâm vẫn cảm thấy quặn đau. Nhưng nàng cũng nên cảm tạ lần đó hòa thân, bằng không sao gặp lại Địch Mân,
sao có thể có hạnh phúc hiện tại?
Nàng biết Địch Mân còn, nhưng
Địch lão phu nhân lại không biết, bọn họ vẫn luôn đau lòng, bởi vì Địch
Mân, cũng bởi vì chính mình!
“Phu nhân, người xấu có ác báo, trên trời luôn công chính, người cũng không cần thương tâm. . .”
Nhìn phu nhân già đi rất nhiều, trong lòng Tàn Nguyệt ê ẩm.
“Đúng vậy, cho nên ta phải sống thật tốt, ta còn đang chờ xem báo ứng của nàng!”
Địch lão phu nhân ha ha cười gượng, biết rõ khả năng không lớn, nhưng nàng lại. . .
Ch