
ất kỳ quái. Địch Mân đã đi rồi, nhưng bọn họ còn hài tử
trong bụng, nàng phải bảo vệ nó, cũng phải tìm ra hung thủ phía sau bức
màn!
"Trong lòng ngươi đã biết là tốt rồi! Bọn họ cũng biết ngươi và Lam Nhi có cảm tình tốt, sẽ uy hiếp Lam Nhi cũng không chừng. Ta
cũng tin tưởng nàng ta, nếu nàng ta thật là. . . . Ta tin, nàng ấy cũng
có nỗi khổ. Tàn Nguyệt, cẩn thận một chút, để Tiểu Mạt cũng đi theo
ngươi, trên danh nghĩa là giám sát, kỳ thật Tiểu Mạt cũng có chút võ
công. Thời khắc mấu chốt, có lẽ thật có thể có công dụng. . . ."
Địch lão phu nhân vẫy tay, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn Tàn Nguyệt cười:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ đưa ngươi về. . . . . ."
Tàn Nguyệt nhẹ cười, quay đầu hướng Địch lão phu nhân cung kính khom người:
"Nương cũng phải chú ý thân mình, Tàn Nguyệt đi về trước . . . . . ."
Sài phòng không lớn, một người ở thì có vẻ hơi rộng, hai người ở lại có chút chật, ba người ở đâu?
Tàn Nguyệt cười cười, đúng thật có hơi chật!
Lam Nhi bất mãn chu miệng lên, Tàn Nguyệt kéo tay nàng, ý bảo nàng không cần để ý.
"Tiểu thư, nàng cũng đến hầu hạ người sao?"
Chớp đôi mắt to sáng ngời, Lam Nhi mất hứng hỏi.
"Không phải, nàng tới giám sát ta. . . ."
Nàng hiện tại là một nữ nhân phạm vào sai lầm làm sao có thể có người hầu hạ mình chứ?
"Dù sao cũng quen rồi, tiểu nha đầu ngươi cũng lười, không phải thường xuyên đều là một mình ta làm sao?"
Tàn Nguyệt không thèm để ý cười, mặc dù là tiểu thư của Tướng phủ, nhưng
thường bọn họ ở trong viện, rất ít người ngoài đi vào, chủ tớ hai người, cũng không phân rõ ràng như vậy.
"Tiểu thư. . . . . ."
Lam Nhi cảm động gục đầu xuống, nhớ tới những ngày trước ở Tướng phủ, nhớ
tới như tỷ muội thân thiết, tiểu thư giống như tỷ tỷ, trong lòng của
nàng luôn đấu tranh kịch liệt. Thái Tử, cũng không phải như bên ngoài
nhìn thấy rộng lượng như vậy, vừa khống chế được nàng, vừa không làm Tàn Nguyệt tức giận, hắn không ngược đãi nàng thế nào, nhưng trước khi thả, lại cho nàng ăn một loại dược không biết tên gọi là gì, đây là loại
dược vô sắc vô vị, nhưng mỗi tháng phải uống thuốc giải một lần. Nếu
không uống thuốc giải đúng hạn, liền. . . . .
Nghe nói, phải chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ mới có thể chết đi. Nhớ rõ lúc ấy, hắn cho
người mang nàng đến đại lao, liền đứng ở cửa đại lao, chỉ vào một người
trong đó cười nói:
"Lam Nhi, ngươi rất đáng để bổn vương xem trọng!"
Hắn cầm một cái lọ, trong lọ có một loại mùi nhàn nhạt, từ từ khuyếch tán
vào trong lao, rất nhanh liền tràn ngập toàn bộ nhà lao.
"Nhìn kỹ!"
Hai mắt nhíu lại, tay hắn chỉ vào sau lưng của nàng, Lam Nhi muốn khẽ động cũng không thể động .
"A. . . . . ."
Một tiếng kêu lên, nam tử kia vốn đang ngồi bình thường bỗng nhiên đứng
lên, hai tay dùng sức chà chà đầu của mình, miệng không ngừng rên rỉ . . . . .
“Ba” một tiếng, một bó tóc to mang theo máu chảy đầm đìa, da đầu bị giật mạnh xuống dưới, ném đầy trên mặt đất. Lam Nhi không
chịu nỗi nhắm mắt lại, muốn che lỗ tai, nhưng tay muốn cử động cũng
không thể động!
"A. . . . . ."
Tay người nọ với đến trước
ngực, bụng, giống như những chỗ ấy vừa mới bị xé rách đó, dùng sức gãi,
rất nhanh trên da thịt bóng loáng kia, liền chảy ra những vệt máu nhỏ,
từ từ, càng lúc càng nhanh, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt. . . .
"Thái Tử, tha mạng. . . . . ."
Rốt cục, hắn ngẩng đầu, thấy được Thái Tử, hai mắt kia giống như chim nhỏ đang cực đói đột nhiên nhìn thấy đồ ăn, sáng quắc lên.
Thái Tử bĩu môi khinh thường, cười lạnh nói: "Ban đầu sao ngươi không nói sớm? Hiện tại ngươi nói, không biết là đã muộn sao?"
Lời nói kia, là nói cho nam tử đó nghe, nhưng rõ ràng là nói cho nàng nghe. Cả người Lam Nhi run run, cũng không biết trở về như thế nào, qua rất
nhiều rất nhiều ngày sau, trong đầu vẫn còn tiếng rên la thê thảm của
người nọ.
"Độc một tháng phát một lần, nhưng mà. . . . Lam Nhi, bổn vương nói cho
ngươi đề phòng, nếu ngươi nghĩ tự mình thể nghiệm thuốc một chút, bổn
vương hiện tại cũng có thể thỏa mãn cho ngươi!"
Cầm trong tay ra
một cái lọ, Thái Tử cười ha ha. Lam Nhi vội vàng lắc đầu, cứ như vậy,
nàng thành quân cờ của Thái Tử, giờ đây cũng chỉ có thể phụng sự Thái
Tử.
"Ngươi cũng đã biết, bên kia cũng không chỉ có ngươi là người bổn vương. Nếu ngươi dám giở trò gì dù một chút, bổn vương cũng sẽ
không khách khí!"
Rất nhiều lần, gặp qua kiểu chết kinh khủng như vậy, cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám giở trò gì. Lam Nhi
thầm than một tiếng, ngay lúc này, cũng chỉ có thể thực có lỗi với tiểu
thư.
"Tiểu thư, bị khốn khổ như vậy trong sài phòng này, không bằng chúng ta quay về tiểu viện?"
Phục hồi lại tinh thần, nhìn Tàn Nguyệt bằng ánh mắt quan tâm, Lam Nhi thở dài.
"Không thể như vậy. Cổ nhân đều nói, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, ta
đã gả cho Địch Mân, đương nhiên cũng là người của Địch Mân, làm sao có
thể trở về?"
Tàn Nguyệt cười chua xót, nghĩ đến một người tốt rời đi như vậy, trong lòng nàng không nhịn được đau đớn .
"Tiểu thư, nhưng mà cô gia. . . . . . Cô gia đã. . . . . ."
Lam N