
. . . . ."
Chỉ còn lại có duy nhất trên người là áo yếm và khố, mặt Hạo Nguyệt, sớm
hồng như lửa, nhưng Thái Tử ở một bên, vẫn không nhúc nhích, thưởng thức sự ngượng ngùng của nàng, cũng thưởng thức sự bất lực của nàng. . . .
"Tiếp tục!"
Thấy nàng không hề muốn làm tiếp, Thái Tử không kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày, Hạo Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, sợ hãi vươn tay ra, cởi bỏ thứ
trói buộc cuối cùng . . . .
"Về sau, khi bổn vương đến, đều phải như vậy. Biết không? Nghe lời, bổn vương nói, sẽ không bạc đãi ngươi . . . . . ."
Dịch chuyển đến trước giường, nhìn thân thể yểu điệu kia, Thái Tử cười xấu xa, vuốt ve chỗ dưới của nàng một chút. . . .
"Nói không chừng, bổn vương tâm tình tốt, cho ngươi thành phi tử cũng không chừng. Hạo Nguyệt, ngươi thực ngoan . . . . . ."
Đột nhiên xé bỏ y phục ra, Thái Tử rất nhanh đổ lên thân thể người nằm trên giường, không có tí ôn nhu, chỉ đơn thuần là phát tiết. . .
Đã nói sẽ không rơi lệ, nhưng vì sao, nhìn thấy hắn vô tình rời đi, trong mắt lại có nước mắt rơi?
Mặt trời, vẫn rất cao, còn chưa tới tối, nhưng hắn lại vô tình quay lại
phát tiết lần nữa, xong cũng không quay đầu lại rời đi. . . .
Nhìn vệt xanh vệt tím trên người, kia không phải là dấu vết yêu, nàng cảm
giác đó là hận là trả thù. Kỳ thật, thời điểm hai người cùng một chỗ,
trừ bỏ lần đó hắn uống rượu say, đem nàng trở thành Tàn Nguyệt, có lần
nào hắn không tàn bạo như vậy?
Tiểu Xuân đi đến, nhìn Hạo Nguyệt một mình rơi lệ, cũng rơi lệ theo.
"Khóc cái gì khóc? Thái Tử vừa mới tới đây, ta đây là cao hứng nên nước mắt. . ."
Hạo Nguyệt chớp mắt mấy cái, mặc dù ai cũng nhìn ra, đây là dạng lệ gì.
"Tiểu thư, ngươi muốn tắm rửa không. . ."
Tiểu Xuân nức nở, ôn nhu hỏi.
"Không được lắm miệng. Chuẩn bị đi. . . ."
Thông minh, tất nhiên là một chuyện tốt, chuyện ngày hôm nay nếu bị truyền ra đi, Hạo Nguyệt nàng không có mặt mũi. Bất quá, ở trong lòng Thái Tử,
sớm nhận định nàng chính là kẻ hại hắn không lấy được Tàn Nguyệt, nàng
có thể thay đổi như thế nào đây?
Không thể, chỉ sợ là rất khó
thay đổi. Nhắm mắt lại, Hạo Nguyệt cảm thấy tiền đồ là một mảnh ảm đạm,
tha thiết ước mong được gả cho Thái Tử, nàng thật sự có thể có được cái
gọi là hạnh phúc sao?
"Tiểu thư. . . . . ."
Cửa sài phòng mở ra, một nha đầu đi đến, hai mắt sưng đỏ như quả anh đào, trên mặt so với trước kia cũng gầy đi rất nhiều.
"Lam Nhi? Ngươi về đây như thế nào? Thái Tử cuối cùng cũng chịu thả ngươi sao?"
Tàn Nguyệt ngồi trên cái giường đơn giản, nơi này là sài phòng, nhưng không có củi để lộn xộn, bên trong rất đơn giản, lại sạch sẽ.
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết vì sao phủ Thái Tử lại thả người, bọn họ nói nô tỳ có thể về nhà, để nô tỳ đi . . ."
Lam Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, lệ trong suốt chảy ra nói, Tàn Nguyệt hít một hơi, nói:
"Lam Nhi, thật sự là ta không bảo vệ ngươi tốt.. . . . ."
Nếu lúc trước nàng đáp ứng yêu cầu của Hạo Nguyệt, sẽ không để Lam Nhi phải vào phủ Thái Tử, Lam Nhi cũng sẽ không sống khổ nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy.
"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, nô tỳ rất tốt. . . . . ."
Lam Nhi nức nở, trên mặt lộ vẻ cười nhạt:
"Nô tỳ. . . . . ."
"Lam Nhi, ngươi đã quên, ta nói ở trước mặt của ta, ngươi không cần trước
một cái, sau một cái nô tỳ. Ngươi đã theo ta nhiều năm, ngươi còn không
biết tính của ta sao?"
Tàn Nguyệt dịu dàng nhu cười, hơi buông Lam Nhi ra, nhìn nha đầu gần hai tháng không gặp có gầy đi, thở dài:
"Lam Nhi, ở bên đó không được ăn sao? Ngươi xem, gầy quá!"
Lam Nhi vừa mới ngừng rơi nước mắt, nàng ngước hai mắt đẫm lệ lên, nghẹn ngào :
"Tiểu thư, Lam Nhi tốt lắm. Tiểu thư, người có khỏe không? Lam Nhi nghe nói... nghe nói..."
"Đều đã qua, đều là quá khứ, không phải sao? Tốt lắm, tất cả đều rất tốt. Nhìn thấy ngươi bình an, ta cũng yên tâm . . ."
Cho tới giờ, nàng mặc dù không cứu Lam Nhi ra, nhưng. . . . . .
"Tiểu thư, ta ở bên kia cũng không tệ lắm. . . ."
Vẫn đều là hai người sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai ngồi lên cái giường
duy nhất, nói thật lâu thật lâu. Lam Nhi nói không muốn đi, mà Tàn
Nguyệt hiện tại cũng cần một người bầu bạn nên lập tức liền đáp ứng với
nàng.
Buổi tối, Tàn Nguyệt bị Địch lão phu nhân gọi ra ngoài, Lam Nhi không đi cùng, đến nơi không người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên
thở dài:
"Tàn Nguyệt, Lam Nhi đột nhiên trở về, ngươi thấy thế nào? Ngươi nói cho nàng chuyện ngươi có thai sao?" "Nương, trong lòng ta có chút bất an, nên chưa nói cho nàng. . . ."
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, bất an nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói:
"Đối với Lam Nhi, ta cực kỳ yên tâm Nhưng từ sau khi nàng tới đây, hơn nữa
là phủ Thái Tử chủ động thả người. . . Nương, người nghĩ lúc đó, Địch
Mân tìm người thăm dò, cũng từng dò xét quá ý của Thái Tử, nhưng Thái Tử kiên quyết sẽ không thả người . . ."
Đây cũng là điều làm nàng
khó hiểu, từ sau khi Địch Mân gặp chuyện không may, tâm tình Tàn Nguyệt
vẫn không tốt, tinh thần sa sút. Nhưng ngày đó, nghe được lời Hoàng
thượng nói, nghe được Địch lão tướng quân giải thích, nàng cũng hiểu
được, sự tình r