
ện tay khoác thêm quần áo, Lam Nhi vội đi lên trước, vội vàng nói:
"Tiểu thư, ta cùng ngươi đi..."
"Làm càn! Một người nha đầu như ngươi, cũng có tư cách đến phật đường sao?"
Tiểu Mạt quay đầu, trừng mắt nhìn Lam Nhi một cái, quay đầu lại nhìn về phía Tàn Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Thiếu phu nhân, mời đi!"
Nhìn hai người một trước một sau ra ngoài, Lam Nhi tức giận cắn răng. Tiểu
thư thật sự không tin nàng rồi, vừa rồi ngay cả liếc mắt một cái nàng
cũng không nhìn mình!
Nên làm gì bây giờ? Tìm hiểu không được tin tức bên này, sao có thể báo cáo với thái tử…
Nghĩ đến người kia trước khi chết rất bi thảm, Lam Nhi bây giờ cũng cảm giác được cả người run rẩy, nàng sợ hãi nhìn trong phòng trống rỗng, giống
như trong phòng này còn có thể nghe được tiếng kêu la vậy.
Phật đường, Tàn Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên đến đây, chỉ là lần trước, là Địch Mân đưa nàng tới.
Còn nhớ rõ lúc ấy, bọn họ nhân tiện đứng ở cửa, nhìn bên trong Địch lão phu nhân khóc thương tâm, nàng nhìn cũng đau lòng theo .
"Tàn Nguyệt, quỳ xuống!"
Vừa vào phật đường, Địch lão tướng quân nhân liền khắc nói. Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, bên cạnh, ngoài bọn họ, cũng không có người ngoài nào, nàng không rõ, Địch lão tướng quân tại sao lại nói như vậy,
thanh âm vẫn nghiêm khắc như vậy.
"Ta muốn ngươi thề với bài vị tổ tông, dù thế nào, đều có thể giữ gìn hài tử trong bụng!"
Địch lão tướng quân nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói.
"Cha, ta..."
Tàn Nguyệt mở miệng cầu xin, nhìn bài vị phía trước, đương nhiên cũng nhìn
thấy bài vị kì quái kia, Ngư Ngư, một người Địch Mân cũng không nói rõ
thân thế.
"Thề!"
"Cha, mặc dù ta không thề, ta cũng sẽ dùng hết sức lực bảo toàn hài tử này.”
Quyết tâm che đậy nghi hoặc trong lòng, Tàn Nguyệt thực sự nghiêm túc nói.
"Thề!"
Địch lão tướng quân kiên trì lần nữa, Tàn Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, giơ tay lên, kiên định nói:
"Ta, Liễu Tàn Nguyệt thề, sau này dù như thế nào, mặc gian khổ cỡ nào, đều
sẽ ra sức bảo trụ hài tử này, cũng sẽ đem hết toàn lực nuôi dưỡng hài tử lớn thành người..."
Đây là hài tử của Địch Mân, cũng là hài tử
của nàng, giống như sinh mệnh của nàng, mặc dù là đánh mất mạng của
nàng, nàng cũng sẽ không…
"Được, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, hài tử này, đối với chúng ta rất quan trọng!"
Thân thế Địch Mân, cuối cùng hắn cũng không nói cho Tàn Nguyệt. Bí mật kia,
bao giờ cũng là một bí mật, Tàn Nguyệt biết càng nhiều, với nàng mà nói, lại càng nguy hiểm!
"Được, Tàn Nguyệt, ngươi nhớ kỹ là được rồi!"
Địch phu nhân đã đi tới, nắm tay Tàn Nguyệt, cảm động nước mắt cũng rơi
xuống. Ánh mắt của nàng quét về phía Ngư Ngư, đây là hy vọng duy nhất
của bọn hắn, duy nhất ...
"Tàn Nguyệt, Lam Nhi kia, ngươi định xử trí như thế nào?"
Địch lão tướng quân thở dài, con dâu bọn họ, chịu oan khuất lớn như vậy,
nhưng bọn họ cái gì cũng không thể làm, cảm giác như vậy, gần đây rất
kích thích hắn, thật không đành lòng…
" Cho nàng rời đi. Nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù sao ta cũng muốn đi, bên ngoài an bài tốt chưa?"
"Tàn Nguyệt, an bài tốt rồi, cho Tiểu Mạt đi theo ngươi, ngươi có thể hoàn
toàn tin cậy nàng, đây là một người nha đầu tốt chúng ta đã sớm chọn!"
Tàn Nguyệt gật đầu, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày mốt, nàng có thể... "Ta biết, cha, nương, các ngươi cũng phải bảo trọng..."
Nàng quỳ trên mặt đất, thật tâm đập đầu mấy cái, bọn họ không phải cha mẹ
mình, nhưng bọn họ đối với mình, thật sự tốt không lời nào để nói. Mà
Liễu Tương, ngoại trừ là phụ thân của nàng, đối với nàng đã làm gì?
"Tàn Nguyệt, ngươi phải bảo trọng!"
Hai vị lão nhân nước mắt vui mừng, thời gian, địa điểm cũng sắp xếp rất
tốt, nhưng bọn họ thật không ngờ, mọi sự đều là, kế hoạch không bằng
biến hóa nhanh...
******
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Bưng đồ ăn sáng tới, Hạo Nguyệt không chưa ăn được mấy phần, liền nôn ra. Tiểu Xuân lo lắng, ân cần hỏi.
"Biến! Ngươi cút cho ta!"
Ngày đó, thái tử, nam nhân nàng yêu nhất, thế nhưng trước mặt nàng, trên
giường của nàng, cùng nữ tử đê tiện này làm chuyện tằng tịu khiến người
ta ghê tởm.
Tại sao?
Thái tử, ngươi thích Tiểu Xuân,
ngươi có thể muốn nàng, nhưng tối thiểu, ngươi nên tránh ta, đừng cho ta thấy, đừng cho ta khó xử như vậy, có được không?
"A, này không
phải Hạo Nguyệt muội muội sao? Thế nào lại phát giận rồi? Là ai làm cho
muội muội không vui? Nô tài nào chết bầm? Không vừa mắt như vậy?"
Uốn éo một lúc, lúc lắc tới được, là một trong những nữ nhân gần đây thái tử mới sủng ái, Ngọc Liên!
"Ai nói ta phát giận? Ta bất quá vốn là... luyện giọng mà thôi!"
Hạo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nàng ta khuôn mặt nhỏ ửng hồng, vừa nhìn thực
không sai, như hoa như ngọc, no đủ giống như đóa hoa nhỏ vừa mới nở.
"Ồ? Muội muội đang luyện giọng hả? Ta còn tưởng rằng, muội muội còn đang vì chuyện ngày đó tức giận ? Không phải là trước mặt ngươi, yêu thương cô
nương khác sao? Bất quá có nói về trước, muội muội thật đúng là may mắn, lúc ấy cảm giác gì, có phải cảm giác được trên người ngứa ngứa không,
rất khó chịu hả..."
Ngọc Liên xinh đẹp