
dối người.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại hơi run lên, thân mình Vũ Dã Thuần Nhất gần trong gang tấc khiến cô theo bản năng muốn lui về phía sau, giống như mỗi thời khắc khi cô yếu đuối không dám đối mặt với người khác. Nhưng lại bị đối phương nhanh chân hơn giam cầm người cô, khiến cô vây trong lòng hắn không thể động đậy.
“Đừng như vậy!” Cô hơi chống đẩy, nhưng lại không thể coi đó là cự tuyệt.
“Cẩm Nhi, bây giờ em có thể nói cho anh biết, em có thể làm được sao?” Bất ngờ hắn hỏi, nhìn mặt cô, trên mặt hắn lại hiện lên từng biểu tình.
Làm được sao?
Quả nhiên cô sửng sốt, thân mình hơi run rẩy, dời mắt không nhìn hắn nữa, Vũ Dã nâng cằm cô lại đây, không cho cô trốn tránh, “Cẩm Nhi, anh nói rồi, đây là cực hạn của anh, điều mà bây giờ khác với năm năm trước, chính là thứ anh muốn không chỉ có người em, mà còn là trái tim của em nữa!”
“Hứa với anh, quên tất cả đi, anh sẽ cho em hết thảy những gì anh có thể làm được.” Ánh mắt hắn kiên định, lại chói mắt như thế, khiến cô không thể mở mắt được, Phồn Cẩm mím môi, thật lâu không thể nói gì, mãi cho đến lúc trên cằm hơi bị đau xót.
Cô nói, “Vũ Dã Thuần Nhất, anh muốn em quên cái gì? Quên chính mình là một người Trung Quốc, hay là quên anh là người Nhật Bản?!” Một câu, phủi sạch tất cả, cũng đưa gút mắc của bọn họ vạch trần ra không khí, như một vết thương xấu xí, bị phơi giữa nắng, không có một chút cứu vãn.
Hắn chua xót cười, đúng vậy, hắn sao lại không biết được chứ, người phụ nữ này, rõ ràng cho dù đã hãm sâu, nhưng vẫn có thể như trước, lừa mình dối người mà sống, cô giữ chặt lấy không rời cái thân phận kia, để làm ngụy trang cho mình.
“Anh đã nói rồi, em vĩnh viễn khoan dung với người khác, lại khắc nghiệt với chính mình, Phồn Cẩm, vì cái gì em lại cố chấp như vậy!” Vũ Dã Thuần Nhất hơi nheo mắt lại, nhìn như đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười, thậm chí, bàn tay đặt trên vai cô lại vô cùng căng thẳng.
“Cố chấp không phải em.” Cô nhìn thẳng vào hắn, “Không phải anh cũng đang lừa gạt bản thân sao, lừa gạt bản thân mình rằng một ngày nào đó em có thể tiêu tan mọi thứ, nhưng sự thật là, ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến!”
————————————————————–
“Cô ơi, cô có thể giúp cháu hỏi cha một chút, cháu có thể đi gặp mẹ được không?” Trước mắt, một đôi tay nhỏ bé vươn lên, giọng nói non nớt của Vũ Dã Nhã Trị đã vang lên ở bên tai.
Cô đang ngẩn người bỗng hồi thần, thì thào một tiếng, một lát sau mới nhìn gương mặt lo âu trước mặt.
“Nhã Trị, có thể nói cho cô biết, mẹ cháu đối xử với cháu tốt chứ?”
Vũ Dã Nhã Trì gật đầu, dù sao vẫn là con trẻ, đương nhiên không có nhiều tâm tư.
“Mẹ đối với Nhã Trị rất tốt, mỗi khi cha răn dạy cháu, nếu Nhã Trị khóc, mẹ sẽ rất dịu dàng!” Cô tinh ý phát hiện, lúc gọi Vũ Dã Thuần Nhất cậu bé luôn dùng kính ngữ, xưng hô rất cẩn thận, sự kinh sợ của nó với hắn tự nhiên không nói cũng biết được.
“Cha của Nhã Trị rất hung dữ sao?”
(Nhã Trị gọi anh Vũ Dã là 父亲 (phụ thân), còn Phồn Cẩm lại gọi là 爸爸 (ba ba – convert), theo mình từ Nhã Trị có ý nghĩ kính trọng hơn, do vậy PC mới nghĩ thế, ở đây mình edit chung thành ‘cha’ nên mới không thấy rõ điều này )
Cậu bé nhìn cô, giống như đang lo lắng, vừa mới gật đầu, lát sau lại lắc đầu, “Cha vẫn không thường hay ở với Nhã Trị, những lúc ở bên cạnh đều là dạy cho Nhã Trị học bài viết chữ.” Câu trả lời rất lễ phép quy củ, hoàn toàn không hề giống với một đứa trẻ năm tuổi, có thể nói, nhất định cho tới bây giờ nó cũng chưa từng nhõng nhẽo với Vũ Dã Thuần Nhất.
Bây giờ rốt cục cô cũng hiểu được, ngày đó lúc cậu bé bị bắt đi, một câu nói đầu tiên của Vũ Dã Thuần Nhất đã khiến nó im bặt lại, Vũ Dã Thuần Nhất đối với nó, là một người cha nghiêm khắc, lại là chỗ dựa duy nhất của nó, nó rất kính sợ cha của mình.
“Cô ơi, cô có thể đồng ý với cháu được không?” Cậu bé thấy Phồn Cẩm lại ngẩn người, cẩn thận dè dặt hỏi lại một câu.
Phồn Cẩm cười cười, trong lòng lại một nỗi chua xót, dịu dàng vuốt đầu cậu bé, “Nhã Trị nhớ mẹ không?”
Lần này cậu bé không hề do dự, gật đầu.
“Cha nói chỉ cần Nhã Trị nghe lời là có thể được gặp mẹ, nhưng mà chúng ta lại đến nơi này!” Trong mắt cậu bé tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn nhìn cô như cũ.
Phồn Cẩm chỉ có thể nhẹ gật đầu, giọng nói đã có chút khẽ run, “Nhã Trị, cứ vậy đi, cháu ở đây chơi vài ngày, cô đi nói với cha xem thử xem!”
“Dạ, cảm ơn cô!” Trong mắt cậu bé tràn đầy sự vui sướng khi sắp được gặp mẹ, chói mắt như vậy, khiến khóe mắt Phồn Cẩm đỏ hoe, tuy hiểu được rằng, cậu bé chỉ nhận định mỗi người kia là mẹ mình, nhưng mà, ai có thể giữ được tâm bình khí hòa nhìn thấy cốt nhục của mình lo lắng cho một người khác chứ.
Trái tim trầm xuống, Phồn Cẩm chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực mắc ở trong ngực, khiến người ta hít thở không thông, không thể nào hô hấp được.
Thật ra vào lúc đó, cô đã hiểu được, trái tim, là kẻ lừa dối lớn nhất, có một vài người, một vài việc, có lẽ chỉ lừa được ta nhất thời, nhưng mà, duy độc trái tim, có thể lừa ta cả đời!!!!! “Để thằng bé về đi, về bên mẹ nó.” Khi nói ra những lời này, cảm giác của Phồn Cẩm, trừ bỏ c