
, cái gì cũng giỏi, việc gì cũng phải tìm Đại
ca.”
Thiếu Hạo cười cười không đáp. Trên danh nghĩa, y có hơn
hai mươi người em trai, nhưng chẳng đứa nào coi y là Đại ca cả, y chỉ là hòn đá ngáng đường chúng bước lên vương vị mà thôi. Nhìn Thanh Dương
bực bội như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng hắn rất sung sướng. Cả hai đều hiểu, ở vị trí của mình không thể tin tưởng bất kỳ ai, cũng chẳng có ai dám tin tưởng hai người bọn họ, có được một người toàn tâm toàn ý tin
cậy là chuyện chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu.
Đợi đoàn xe rước dâu của Xương Ý đi xa, Thanh Dương, Thiếu Hạo và A Hành mới thong thả xuống núi.
Thấy hai bên đường là hai hàng cây cao vút, thân đỏ sẫm, lá xanh biếc, A Hành tò mò hỏi: “Cây gì thế này?”
Chu Du đắc ý cười khoe: “Trừ giống phù tang ở Thang cốc[2'>, trên đại hoang
còn ba loại thần mộc khác là nhược mộc, tầm mộc và kiến mộc. Đây chính
là nhược mộc nổi tiếng khắp nơi. Nhược mộc rời khỏi Nhược Thủy thì không thể ra hoa, nhưng nô tỳ đã khiến bọn chúng nở hoa vào hôm nay đó.”
[2'> Thang cốc hay còn gọi là Dương cốc, theo truyền thuyết là nơi mặt trời
mọc. Theo Sơn Hải kinh, ở Thang cốc có loài cây phù tang, là như lá dâu, còn gọi là phù mộc. (ND)
Dọc hai bên đường bọn họ đi qua, nhược mộc nở hoa rực rỡ từ chân núi lên tận đỉnh, từng đóa từng đóa hoa to
bằng miệng chén đỏ chói, nhuộm thắm cả đất trời.
A Hành ngây ra trước sắc đỏ rạng rỡ ấy, dưới biển hoa đở thắm kia, nàng nhìn thấy nổi lên một bóng áo đỏ rực còn chói mắt hơn.
Đặt cạnh vóc dáng cao lớn, khoác tấm áo đỏ rực như máu của Xi Vưu, những
cây nhược mộc chót vót đều nhạt nhòa hẳn đi. Hắn chăm chú nhìn A Hành,
vẻ mặt lạnh lùng xa cách nhưng cặp mắt lại rực lên nóng bỏng, bao ánh
nhìn là bấy nhiêu khổ đau và khát vọng. A Hành cũng ngơ ngẩn nhìn hắn,
nghe đau đớn quặn lên trong lòng.
Xe mây đỗ lại, Thanh Dương và
Thiếu Hạo bước tới trước mặt Xi Vưu nói lời cảm tạ bọn họ không quản
đường sá xa xôi tới tham dự hôn lễ. A Hành sững sờ nhận ra đây chẳng
phải là ảo ảnh, Xi Vưu quả thật đang đứng dưới gốc nhược mộc.
Chẳng ngờ lần này lại gặp Xi Vưu ở đây, A Hành hoảng hốt, không dám nhìn về
phía hắn, cũng chẳng dám tiến lại, đành vờ chăm chú ngắm nhược mộc hoa.
Thấy Thanh Dương gọi nàng qua bên đó, A Hành biết mình trốn không nổi, đành cố định thần, tươi cười bước tới trước mặt bọn họ.
Có đông đủ mọi người, Vân Tang không muốn vồn vã với A Hành nên chỉ trao
đổi xã giao mấy câu, giữ đúng lễ tiết vương tộc gặp nhau. A Hành cũng
biết Vân Tang nhiều mối lo âu, giờ đây nàng mới dần dà hiểu được giữa
vương tộc với nhau có bao nhiêu phức tạp. Chẳng phải Đại ca nàng và
Thiếu Hạo trước mặt mọi người vẫn khách sáo xã giao với nhau đó thôi,
nghĩ vậy, nàng cũng bày ra một nụ cười giả tạo che mắt quan khách.
Nào ngờ gã Hậu Thổ lạ hoắc vừa gặp A Hành đã tỏ vẻ thân thiết vô cùng, khác hẳn thái độ nhã nhặn kín đáo thường ngày, còn kéo cả Mộc Cận tới hành
lễ với A Hành, luôn miệng gọi “vương tử phi”, trái lại, Xi Vưu chỉ hờ
hững vái một cái: “Vương cơ dạo này ổn chứ?”
Mộc Cận ngỡ Xi Vưu
không hiểu lễ nghi nên lỡ lời, bèn nhắc khẽ: “Nữ tử đã thành hôn sẽ xưng hô theo vai vế bên chồng, phải gọi là vương tử phi.”
Thanh
Dương và Thiếu Hạo hình như đều không nghe thấy gì, A Hành rung động, lo âu cùng vui mừng dâng ngập cả lòng, nỗi oán hận đã vơi đi quá nửa, liền đáp: “Mọi chuyện ổn cả.”
Xi Vưu cười hỏi tiếp: “Chẳng biết
những lúc vương cơ ân ái mặn nồng cùng Thiếu Hạo, có khi nào chạnh lòng
nhớ tới người xưa chăng?”
Mọi người nghe nói đều tái mặt, may
sao đúng lúc đó đoàn đưa dâu Nhược Thủy đến nơi, hỷ nhạc rộ lên rộn rã,
át cả câu hỏi của Xi Vưu.
Hai ả thị nữ vén rèm xe, nữ tử áo đỏ
rực ngồi ngay ngắn bên trong, dung mạo thanh tú, mày mắt đoan trang, áo
cưới nàng vận cũng chiết eo hẹp tay hệt như phục trang cưỡi ngựa bắn
cung, càng làm nổi bật vẻ hiên ngang hào sảng.
Hỷ nương đặt một
đầu dải lụa hồng vào tay tân nương, đầu kia do Xương Ý cầm, ra hiệu cho
tân nương đi theo Xương Ý. Chỉ cần xuống khỏi xe đưa dâu theo Xương Ý
lên xe loan, nàng đã trở thành con dâu của Hiên Viên.
Nào ngờ
tân nương nắm lấy dải lụa nhưng chẳng hề bước xuống, trái lại còn đứng
lên càng xe, ngạo nghễ đưa mắt nhìn chúng nhân bên dưới. Bị khí thế của
nàng chấn nhiếp, tiếng nói cười xôn xao chợt ngưng bặt.
Xương Ý
đang căng thẳng lo lắng nên vẫn chưa phát hiện ra, chỉ nắm chặt lấy dải
lụa hồng cắm cúi đi, đột nhiên dải lụa căng ra khiến y suýt chút ngã lăn quay, bèn quay phắt lại, trông thấy tân nương đang ngạo nghễ đứng trên
xe, toàn thân hỷ phục rực rỡ lóa mắt.
Trọc Sơn Xương Phó giơ tay làm hiệu, lập tức đoàn đưa dâu phía sau ngưng tấu nhạc, cả đám người
dũng mãnh như hổ báo đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp nghiêm
trang.
Đoàn rước dâu của Hiên Viên thấy đối phương như vậy cũng
từ từ ngưng tấu nhạc, một trời rộn rã tiếng kèn sáo chợt trở nên tĩnh
lặng trang nghiêm lạ thường.
Trọc Sơn Xương Phó cao giọng: “Hôm
nay, Trọc Sơn Xương Phó của Nhược Thủy tộc ta được gả cho Hiên Viên
Xương Ý của Hiên Viên tộc, cảm ơn các vị c