The Soda Pop
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329293

Bình chọn: 9.00/10/929 lượt.

hẳng quản đường sá xa xôi tới

tham dự hôn lễ, xin các vị làm chứng cho chúng ta.”

Khách khứa khắp nơi đều dồn mắt về phía Trọc Sơn Xương Phó, không đoán ra nàng định làm gì.

Xương Phó nhìn thẳng vào mắt Xương Ý, “Nữ nhi Nhược Thủy tộc bọn thiếp suốt

đời chung thủy với một chồng, đời này kiếp này thiếp nguyện theo chàng

đến răng long đầu bạc, chàng có bằng lòng cả đời chỉ có mình thiếp là vợ không?”

Thế này là muốn Xương Ý thề không nạp phi trước bàn dân thiên hạ, Thanh Dương biến hẳn sắc mặt, định bước ra lên tiếng nhưng A

Hành đã níu lấy tay y, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu: “Đại ca!”

Thanh

Dương giật mạnh tay A Hành ra, bước tới trước mặt Xương Phó định lên

tiếng, nào ngờ Xương Ý đã định thần lại, chẳng chút do dự đáp ngay: “Ta

bằng lòng!”

Tiếng xôn xao rộ lên khắp nơi, Thanh Dương giận tím mặt, trừng mắt nhìn Xương Ý, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Xương Phó lại hỏi tiếp: “Tương lai thiếp trở thành tộc trưởng Nhược Thủy,

người trong tộc sẽ liều mình chiến đấu đến người cuối cùng vì thiếp,

thiếp cũng phải bảo vệ bọn họ đến hơi thở cuối cùng, nếu lấy thiếp,

chàng phải cùng thiếp bảo vệ cho nhược mộc của Nhược Thủy năm năm đều nở hoa, chàng có bằng lòng không?”

Xương Ý mỉm cười bình thản đáp: “Ta chỉ biết rằng từ nay về sau ta là phu quân của nàng, ta sẽ dùng

tính mạng mình để bảo vệ cho nàng.”

Xương Phó nhoẻn miệng cười

tươi tắn, hạnh phúc càng khiến nhan sắc của nàng thêm rạng rỡ, còn đẹp

hơn cả những đóa nhược mộc hoa đỏ thắm rợp trời kia. Nàng nắm chặt dải

lụa hồng bước xuống xe, chạy vụt tới trước mặt Xương Ý, tươi cười tuyên

bố với tộc nhân: “Từ nay về sau, Xương Phó sẽ chung họa phúc, cùng sống

chết với Xương Ý.”

Sau lưng nàng, tất cả phụ nữ Nhược Thủy đều

rộ lên hoan hô vang trời dậy đất. Còn Hiên Viên tộc bên này thì ngượng

ngùng im lặng, mọi người đều nhìn về phía Thanh Dương, chẳng biết nên

phản ứng ra sao.

Thấy A Hành tươi cười cất tiếng hoan hô, Chu Du liếc trộm Thanh Dương đang tái mặt vì giận rồi cũng ra sức vỗ tay, vừa

vỗ tay vừa hoan hô theo A Hành, Hiên Viên tộc thấy vương cơ như vậy mới

rộ lên hoan hô cười nói, chẳng chút e dè.

Nam nhi Nhược Thủy

thổi kèn, nữ nhi rung chuông Nhược Mộc Hoa, vừa ca hát vừa nhảy múa, lại khiêng ra từng vò lớn rượu ngon, rót cho mỗi vị khách một bát thật lớn. Mọi người cũng vui lây cùng những nàng con gái Nhược Thủy chân thành

thẳng thắn, tất cả nghi lễ ban đầu loạn hết lên, đành hùa theo bọn họ

nâng chén chúc mừng.

Xương Ý dắt Xương Phó lại trước mặt Thanh

Dương và A Hành, giới thiệu: “Đây là Đại ca ta, đây là tiểu muội của ta, còn đây là muội phu Thiếu Hạo.”

Vừa nãy trước bao nhiêu khách

khứa đại hoang, Xương Phó hào sảng hiên ngang, dõng dạc thẳng thắn

nhường ấy, vậy mà lúc này lại đỏ mặt thẹn thùng, hồi hộp hành lễ chào

hỏi Thanh Dương, như sợ Thanh Dương ghét bỏ mình.

Thật lòng A

Hành rất thích vị Tứ tẩu này, vội rút ngay lễ vật đã chuẩn bị sẵn, hai

tay đưa cho Xương Phó, “Tẩu tẩu, thanh chủy thủ này là muội và Thiếu Hạo rèn cho tẩu đấy.” A Hành vẽ kiểu, Thiếu Hạo dùng sắt Hàn sơn, nước

Thang cốc, lửa mặt trời, rèn suốt một năm mới xong.

“Là binh khí do Cao Tân Thiếu Hạo rèn ư?” Đây quả là món quà mà mọi kẻ học võ đều

khao khát, Xương Phó không nén nổi kinh ngạc, liền nhận lấy xem thật kỹ. Chuôi và vỏ đều bằng gỗ phù tang, bên trên khắc hoa văn nhược mộc hoa,

Xương Phó từ từ rút chủy thủ ra, thấy lưỡi dao lấp loáng như nước, soi

gương được. Nàng thích thú không rời tay, vội cảm ơn A Hành và Thiếu

Hạo.

Để đáp lễ, nàng tháo chiếc vòng bằng nhược mộc trên tay

xuống, đeo vào tay A Hành, “Chiếc vòng này chỉ làm bằng gỗ thường, nhưng có khắc lời thề của nhi nữ Nhược Thủy chúng ta trên đó, bất kể lúc nào

muội có gặp khó khăn, nhi nữ Nhược Thủy chúng ta sẽ đeo cung tên che

chắn cho muội.”

A Hành ung dung hành lễ, “Đa tạ tẩu tẩu.”

Xương Ý đăm đăm nhìn thê tử, ánh mắt ngập tràn niềm vui cùng hạnh phúc khiến Xương Phó đỏ mặt cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên.

Thấy tình cảnh đó, Thanh Dương chỉ biết than thầm, bất lực bảo Xương Ý:

“Nghi lễ loạn hết lên rồi, thôi hai người lên núi luôn đi, phụ vương và

mẫu hậu đang ở Triêu Vân điện chờ bọn đệ tới dập đầu hành lễ đó.”

Chu Du vội gọi xe ngọc lại.

A Hành tiễn hai người lên xe rồi ngơ ngẩn trông theo, cỗ xe đã khuất sau làn mây mà vẫn chưa định thần lại được.

Bên tai chợt vang lên tiếng Xi Vưu, “Cô rõ những ân ân ái ái như của bọn họ lắm nhỉ? Duyên mới đã là châu là ngọc, tình xưa chỉ là mắt cá, còn đoái hoài tới làm gì, sai A Tệ đến đưa áo làm chi?”

A Hành giật thót người, vội lách mình né ra mấy bước mới kịp trấn tĩnh quay lại đáp: “Ta cùng Thiếu Hạo tình đầu ý hợp, đầm ấm hạnh phúc, chẳng hiểu Đại tướng

quân đang nói gì nữa.”

Căm hận và bất lực ngập đầy trong mắt Xi

Vưu, hắn đau đớn thốt, “Cô không hiểu ta coi cô là gì thật ư? Cô đúng là đồ ong bướm lả lơi, nhu nhược hèn nhát, ích kỷ tàn nhẫn, vậy mà ta vẫn

không sao quên nổi.”

Thấy Thanh Dương và Thiếu Hạo đều đang nhìn mình, A Hành sầm mặt, “Có lẽ trước đây ta đã làm gì đó khiến Đại tướng

quân hiểu lầm, nhưng giờ t