
Đế trên đỉnh núi: “Ta
là Xi Vưu, Đốc Quốc Đại tướng quân của Thần Nông, mấy hôm trước lỡ đánh
mất một hạt tâm châu, ngày đêm trăn trở không yên, nghe nói Hoàng Đế
nhặt được bèn vội vã tới xin lại, mong ngài ban trả cho ta, Xi Vưu vô
cùng cảm kích.”
Ly Chu hỏi: “Chẳng hay Đại tướng quân làm sao chứng minh được hạt châu đó là của ngài?”
Xi Vưu bèn tả lại rành rọt từ kích cỡ đến màu sắc hạt châu khiến Ly Chu
cứng họng không vặn vẹo nổi. Thấy vậy Tượng Võng khẽ bẩm Hoàng Đế: “ Hay là để thuộc hạ dẫn binh đuổi hắn đi?”
Hoàng Đế lắc đầu: “Xi Vưu tính tình cuồng ngạo, hắn vừa nhận mình là Đốc Quốc Đại tướng quân của
Thần Nông nhằm chứng tỏ rằng hắn có thể huy động quân đội Thần Nông,
cảnh cáo chúng ta nếu không muốn hắn động binh thì đừng dại động binh
trước. Lỡ chúng ta không chứng minh được hạt châu đó không phải của hắn
thì hắn sẽ thắng thế, mà quả thực hiện giờ chúng ta chưa có cách nào
chứng minh được cả.” Hoàng Đế không muốn vạch áo cho người xem lưng nên
chẳng hề cho bọn Ly Chu biết lai lịch hạt châu, càng không đời nào tiết
lộ với người đời rằng hạt ma châu đó là hóa thân của con gái mình. Nếu
người trong thiên hạ biết con gái ông đã thành ma, danh tiếng của ông ta sẽ phải chịu đả kích ghê gớm.
Tượng Võng giận dữ thét: “Đánh
thì đánh! Ai sợ hắn chứ?” Những tướng sĩ bỏ mạng trong trận Đại Thì sơn
đa phần là thuộc hạ của Tượng Võng, nên lão thù Xi Vưu tới tận xương
tủy.
Hoàng Đế trừng mắt với Tượng Võng: “Sao ngươi mãi không sửa được tính nóng nảy thế? Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần, phải cẩn thận
kẻo rút dây động rừng kia mà? Không nhịn việc nhỏ sẽ hỏng hết việc lớn!
Hiện giờ quốc lực Hiên Viên có thể toàn diện khai chiến được với Thần
Nông sao?” Thấy Tượng Võng cúi đầu làm thinh, Hoàng Đế nghĩ ngợi rồi
lạnh lùng phán: “Cứ để hắn biết khó khắc lui! Xưa nay chưa một ai vượt
qua được Diệt Ma trận, nếu hắn cứ muốn đâm đầu thì càng hợp ý ta, dù hắn bỏ mạng trong trận cũng không liên quan gì tới chúng ta cả!”
Ly Chu hiểu Hoàng Đế muốn dựa vào Diệt Ma trận để lấy mạng Xi Vưu, bèn cao giọng bảo hắn: “Hạt châu này hút máu người, đoạt mạng người, hẳn không
phải tâm châu của Đại tướng quân. Hiện giờ Diệt Ma trận đã bày xong, mời Tướng quân đích thân vào thử xem, một khi xác định không phải tâm châu, xin ngài tức tốc lui ra, để khỏi bị ma vật liên lụy, rước họa vào
mình.”
Lão vừa dứt lời, mọi người đều lục đục lui xuống.
Xi Vưu rảo bước tiến vào Diệt Ma trận. Viêm Đế từng giảng giải cho hắn về
uy lực của trận thế này, Diệt Ma trận do thượng cổ thần khí Tứ Tượng
kính bày ra, bao gồm bốn trận pháp, ngụ ý chỉ tứ tượng trong đời người – tử, sinh, ảo, diệt. Trận pháp vô cùng quái dị, xưa nay chưa kẻ nào vượt qua nổi, vô số cao thủ xông vào, không hóa điên thì bỏ mạng, nghe nói
Bàn Cổ từng tuyên bố kẻ nào vượt qua được Diệt Ma trận sẽ ban cho Tứ
Tượng kính, mãi về sau một tên ngốc nhà Tây Lăng không có chút linh lực
nào lạc vào trận pháp, lại lớ ngớ thoát ra được, Bàn Cổ bèn ban Từ Tượng kính cho tổ tiên Tây Lăng Thị.
Xi Vưu đã bước vào tượng đầu tiên của Diệt Ma trận – Tử kính.
Hai mươi tư khối đá tảng được chạm trổ thành hai mươi tư thần tướng thân
mang kim giáp, vung kích vàng, trợn mắt hung hãn nhìn Xi Vưu.
Kim Giáp thần dũng mãnh vô song, lại không có máu thịt, không biết mệt mỏi
đau đớn, càng chẳng biết sợ sệt, tựa hồ chẳng hề có khuyết điểm, nhưng
thực tế, ưu thế của chúng chính là khuyết điểm, không có cảm giác, hành
động sẽ rất cứng nhắc, thiếu linh hoạt. Đối phó với chúng, hạng cao thủ
tuyệt đỉnh linh lực cao thâm như Xi Vưu chỉ cần dùng hư chiêu đến dử,
dần dà sẽ tìm ra sơ hở trong chiêu thức rồi dựa vào đó mà phản công.
Nhưng hắn đang lo lắng cho A Hành, lòng như lửa đốt, nào dám lãng phí
thời gian, vừa ra tay đã dốc hết toàn lực, lấy cứng chọi cứng, Kim Giáp
thần cương mãnh thì Xi Vưu còn cương mãnh hơn, một mình hắn đấu ngang
ngửa với hai mươi tư pho tượng đá.
Có điều, dần dà Xi Vưu phát
hiện ra, dùng linh lực công kích chẳng thương tổn được Kim Giáp thần,
chúng không ngại nước lửa, cũng chẳng sợ gì đao kiếm.
Tẳng mây
đen kịt trên không càng lúc càng trĩu xuống, Xi Vưu nôn nóng muốn dứt
điểm, thầm hạ quyết tâm dù chết cũng phải vượt qua trận này.
Thấy một tên Kim Giáp thần tấn công mình, hắn không tránh không né, chỉ gầm
lên 1 tiếng, hai tay đưa ra đối chiêu với Kim Giáp thần. Tuy Xi Vưu
cương mãnh nhưng dù sao cũng là máu thịt đối chọi với đá tảng, hắn không khỏi thấy huyết khí cuộn lên trong lồng ngực, song vẫn thừa cơ túm lấy
tay Kim Giáp thần, thét lớn, bẻ gãy rời vứt xuống đất, đoạn phun ra một
bụng máu.
“Tới đi!”
Xi Vưu gầm lên, dùng phương pháp hoang dã nhất mà cũng hữu hiệu nhất, đối phó với đám Kim Giáp thần.
Chỉ một tuần hương, hai mươi tư Kim Giáp thần đều biến thành những pho
tượng đá cụt tay, không ngăn cản nổi Xi Vưu nữa, đổi lại, hắn cũng phải
trả giá đắt, khắp người đầy thương tích, đồng thời gãy mất hai rẻ xương
sườn.
Đây mới là tượng đầu tiên trong tứ tượng!
Xi Vưu ngước mắt nhìn mây đen vần vũ trên đầu, lao vút đi.
Tượng thứ