80s toys - Atari. I still have
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210824

Bình chọn: 8.00/10/1082 lượt.

hải có

thực lực nhất định, nhưng chướng ngại vật chắn lối thực sự lại chính là

bản thân mình, hết thảy vui buồn được mất thật ra đều nằm trong tay mình cả, được cũng do mình, mất cũng do mình.

Xi Vưu không khỏi tự

hỏi Diệt Ma trận của Bàn Cổ, rốt cuộc dùng để diệt thứ yêu ma gì? Là ma

quái trên thế gian, hay thế gian vốn không có ma quái, mọi thứ đều khởi

từ tâm ma?

Từ xưa tới nay, vì tâm cao khí ngạo, vì chút tự ái

như có như không giấu tận đáy lòng, hắn nhất mực không chịu thừa nhận

rằng mình thua kém Thiếu Hạo, kỳ thực, hắn luôn ghen ghét đố kỵ với

Thiếu Hạo, đố kỵ trước phong thái hào hoa, thân phận tôn quý cùng mối

duyên trời ban của y với A Hành, sâu thẳm trong lòng hắn từng giờ từng

khắc đều lo sợ A Hành sẽ thay lòng, yêu càng nhiều thì nghi kỵ càng sâu, mới tạo thành thảm kịch năm xưa.

Nếu vừa nãy hắn không tin tưởng A Hành thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?

Oành oành, ùng ùng!

Tiếng sấm nổ vang trời truyền đến khiến Xi Vưu chẳng còn lòng dạ nào suy ngẫm hàm nghĩa Diệt Ma trận của Bàn Cổ nữa, hắn lập tức chấn chỉnh lại tinh

thần, rảo bước tiến vào tượng thứ tư của Diệt Ma trận – Diệt kính.

Hạt châu xanh biếc đang nằm trên phiến đá, bị xích Long Cốt chằng chịt khóa chặt, mây mù đen kịt tụ lại dày đặc phía trên, rung lên theo từng luồng sấm sét nhoáng nhoàng, như có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

Xi Vưu chạy như bay đến, “A Hành, ta đến rồi đây!” Y phục trên người hắn

rách tơi tả, thương tích đầy mình nhưng nét mặt và đáy lòng lại rộn lên

vui sướng.

Sấm chớp đột nhiên nổi lên ùng oàng như vô số rắn

vàng uốn éo trên không, cả nền trời đen kịt lấp loáng ánh chớp, thoắt

tối thoắt sáng.

Vô số rắn vàng từ bốn phương tám hướng đổ xô

lại, hợp thành một con rắn khổng lồ vẫn không ngừng lớn mãi, chỉ lát sau đã hóa thành một con mãng xà. Ngũ lôi giáng xuống đánh ầm một tiếng,

ánh chớp loang loáng, hệt như một con mãng xà vàng rực bổ xuống hạt

châu.

Xi Vưu vội xông tới lấy thân mình che cho hạt châu.

Đoàng!

Sấm sét giáng trúng lưng Xi Vưu, toàn thân hắn không ngừng co giật, rũ rượi nằm đè lên hạt châu.

Trước cơn thịnh nộ lôi đình của đất trời, dù là kẻ thần lực cao cường nhất

Thần tộc cũng không sao chịu nổi, chỉ trong nháy mắt, Xi Vưu đã bị đánh

đến nỗi khí tức rối loạn, linh lực tan tác.

Mây dông trên trời đang ngưng tụ lại, chuẩn bị cho đòn sấm sét nặng nề hơn.

Xi Vưu toan di chuyển hạt châu, nhưng hạt châu trước sau vẫn dính chặt lấy phiến đá như thể mọc lên từ đó, chẳng hề nhúc nhích mảy may.

Cuồng phong rít gào, mưa táp xối xả, Xi Vưu ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây

dông đen kịt lại đè xuống hệt một trái núi, sấm chớp loang loáng tựa

từng lưỡi gươm sắc bén từ từ tụ lại, hợp thành một con rồng vàng rực

chói lòa, khiến bốn bề sáng trưng như ban ngày.

Nếu Xi Vưu còn

chút lý trí, hắn hẳn đã nhận ra mình không thể đỡ nổi đòn này. Tuy thiên lôi giáng xuống quả là đáng sợ, nhưng chỉ tấn công vào ma châu, ví như

hắn vứt hạt châu lại mà bỏ chạy, ắt vẫn còn kịp giữ mạng.



điều Xi Vưu chẳng những không hề sợ sệt, mà còn cười sằng sặc, rút

trường đao rạch lên hai tay, để linh huyết từ thân thể mình chảy sang

hạt châu rồi ngẩng nhìn trời cao giọng chửi: “Nàng hút máu thì ta vui vẻ dâng máu, nàng hút linh lực, ta cũng vui vẻ dâng linh lực, việc gì đến

ngươi? Ai khiến ngươi chõ mõm vào? Ngươi dám hủy diệt nàng, ta sẽ hủy

diệt ngươi!”

Thiên lôi uỳnh một tiếng bổ xuống, từng đạo sét đều nhằm vào hạt châu, Xi Vưu tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, vung trường đao chém xuống con rồng vàng rực đang nhào tới, liều mạng đối chọi cả

với trời, “Thiên đạo của ngươi quả là vô lý, ngu muội tối tăm, ta phải

hủy diệt thứ thiên đạo này!”

Mây dông ập xuống như núi, sấm sét

bổ xuống như rồng, Xi Vưu hộc ra mấy búng máu, chẳng nể tan xương nát

thịt, hồn phách tiêu tan, linh lực tản mác, gắng gượng ngưng tụ một

nguồn linh lực vượt quá sứa chịu đựng của cơ thể, lưỡi đao nở phình ra

quét ngang trời đất, mây dông sấm sét đều bị dồn ép, tốc độ chậm hẳn

lại.

Nhưng đại thể khó cưỡng, mây dông như núi lở, sấm sét tựa

rồng thần vẫn từ từ ập xuống Xi Vưu, khiến ánh đao đỏ rực dần thu nhỏ

lại, Xi Vưu lảo đảo chực ngã, ngũ quan ứa máu, máu loang đầy cả mặt, tóc tai phấp phới, trông chẳng khác nào ác ma.

“Ta nói cho ngươi

hay, Bàn Cổ tạo ra được ngươi thì ta cũng hủy diệt được ngươi!” Xi Vưu

gầm lên với trời cao, dốc toàn lực vung đao chém lên trời, cắt đôi sấm

sét sáng lòa như rồng thần đó. Oành một tiếng, mây dông tan biến, ánh

sáng rợp trời, vô số tia sét lấp loáng tựa sao băng từ người hắn bắn ra. Thân thể Xi Vưu bị đánh thủng lỗ chỗ, máu tuôn ra như suối, nhỏ xuống

hạt châu, đem theo cả linh khí cuồn cuộn trong trời đất.

Hút đủ

máu tươi và linh lực, hạt châu bỗng đỏ rực lên, uỳnh một tiếng, ánh đỏ

phụt ra xông thẳng tới chín tầng mây, đất trời lúc thì vàng rực, khi lại đỏ ối, lấp loáng chói cả mắt, sông núi cũng ngả nghiêng như sắp đến

ngày tận thế.

Thiếu Hạo đến chậm hơn Xi Vưu một bước, khi y tiến vào Tử kính của Diệt Ma trận, cũng gặp phải hai mươi tư Kim Giáp thần.

Giao đấu một